- Bên trái, sang bên trái…
- Tiến tới… rồi, vồ đi anh – Cái giọng trong vắt cười hinh hích - Vồ đi!!!
Nó làm theo để vừa lòng những tiếng reo hò vui nhộn xung quanh. Mắt bị bịt kín bởi sợi dây màu đen, tai đong đầy nhiều tiếng cười pha lẫn tiếng vỗ tay làm nhịp, nó bước tới trước; sau vài bước ngắn, ngón tay nó chạm phải vật thể đầu tiên. Khá ấm. Nó giữ chặt để không bị sổng mất.
Qua lớp vải phông mềm, nó cảm nhận hơi ấm của con người, và có gì đó dộng nhẹ lên đầu ngón tay nơi ngực trái người đối diện. Nó nghĩ, trái tim người này nhạy cảm và ấm áp lắm đây.
- Anh đoán đi! Ai nào? Ai nào? – Vài tiếng hối thúc, vài tiếng chân chạy quanh.
Nó đang chơi trò bịt mắt bắt dê với các em trong Làng trẻ em hữu nghị SOS, nó là người bắt dê, và các bé nhiễm chất độc màu da cam là những chú dê xinh. Chú dê vừa bị tóm có dáng cao hơn nó, thanh mảnh với khuỷu tay gầy. Nó đưa tay lên mặt, tai bỏ qua mấy tiếng cười khúc khích của tụi nhóc vây quanh. Tay nó có hai vết chai khô ráp, di chuyển nhẹ cọ cọ vào lớp da khiến lòng bàn tay ấm lên thấy rõ. Bằng mười ngón tay, nó nhận ra chú dê này có đôi môi thật đầy đặn, cằm vuông, sống mũi cao, và… cận.
Cận???
Bàn tay khựng lại, não nó hoạt động hết công suất: mọi người ở đây có ai cận đâu? Sao lại lọt vô chú dê đeo kính thế này???
Phản ứng nhanh hơn lý trí, nó giật chiếc khăn buộc ngang mắt xuống để rồi sượng người vì đang ốp hai tay vào khuôn mặt của một người con trai trạc 27, 28; cơ thể thì đứng sát rạt.
- Hí hí. Anh bị hớ nha! Bắt ngay anh Thức, không phải tụi em nha…lêu lêu…
- Bắt nhầm… lêu lêu… bắt nhầm… hahaha… haa… ha…
Mặt nó đỏ lên trong vô thức, lan cả sang tai nóng ran. Nó không quen người này nhưng biết anh ta cùng đoàn với chị Bân_lính mới.
- Mặt tôi cũng sẽ đỏ lên theo cậu, nếu cứ tiếp tục đứng thế này – Thứ giọng trầm tiến vào tai nó, hút lấy mọi cảm xúc, đầu ngón tay tê tê vì ngượng. Nó giật phắt lại cứ như mặt anh ta là lửa.
Những bé trong làng SOS vốn ngây thơ, hoàn toàn không bận tâm đến phản ứng của nó, chúng đơn giản chỉ muốn có người tiếp tục chơi đùa nên lại ào vào chàng trai tên Thức, kéo theo mấy chị chung đoàn đến thăm làng hôm nay để bắt chuyển sang trò đuổi bắt. Còn nó, thì bị bỏ quên nhanh đến nỗi người trong cuộc cũng không kịp nhận ra.
Đứng trên bậc tam cấp của khu nhà chính, tay vân vê mấy cái lá xanh tội nghiệp, nó quan sát những người chung đoàn đang chơi đùa theo yêu cầu của lũ trẻ. Gọi là lũ trẻ, chứ ngoài khoảng chục bé sáu bẩy tuổi, còn lại cũng mười lăm mười sáu, có vài bạn hơn tuổi, vậy là ai cũng xưng “em” hết, khiến hồi mới đầu tham gia tình nguyện, nó cứ ngượng ngượng với cách xưng hô này. Lâu thành quen.
Nó hiện học lớp mười một trường THPT Lê Quý Đôn, cuối tuần hoặc thứ bảy hoặc chủ nhật là theo đoàn đến làng SOS chơi. Nó tham gia nhiệt tình đến mức các Mẹ đều nhẵn mặt nó, mỗi lần có dịp lễ như là tết Thiếu nhi ngày mùng một tháng sáu, rằm Trung Thu, Mẹ lại gọi điện “Tụi nó kêu nhớ con, con cố thu xếp cùng mấy đứa đến chơi nhé”. Chỉ có thể đến vào cuối tuần hoặc dịp lễ, vì từ thứ hai đến thứ sáu các em đều phải đi học nghề như: thêu, may, mộc…
Dòng điện chạy dọc sống lưng kéo tuột nó khỏi luồng suy nghĩ. Mắt nó đang chạm phải đôi kính cận ở bên kia sân. Trong ánh nắng vàng chói chang của ông Mặt Trời già nua, nó không đọc được bất kỳ điều gì ẩn sau cặp kính.
Một thằng bé với cánh tay dài gần chạm đất chạy vụt qua, kéo theo mấy tia nắng vàng đang đọng lại nơi mắt kính, ngang qua nó với giọng lí lắc:
- Chị Bân, xuống chơi đuổi bắt nào!
Nó quay ra sau. Người con gái đẹp nhất đoàn tình nguyện đang cười tươi với sự nũng nịu của thằng bé.
- Anh cũng xuống chơi luôn đi!
- Ưhm, em xuống chơi trước đi, anh nghỉ mệt xíu – Nó lắc đầu nhè nhẹ, còn bộ não thì gật gù cho câu trả lời của ánh nhìn đong đầy nắng vàng phát ra từ cặp kính bên kia sân.
Cô gái đẹp nhất đoàn đứng trên bậc tam cấp, chàng trai trong đoàn đứng nhìn. Đơn giản vậy mà nó không nghĩ ra. Đưa tay tự cốc đầu một cái để phạt cái tính quá nhạy cảm_sự nhạy cảm của việc biết bản thân chỉ có cảm tình với người đồng giới.
****************
- Con ra cổng xem chị con sắp về chưa? - Mẹ nó sốt ruột nhìn ra cửa.
Nó lật tờ báo trang kế tiếp, giọng thờ ơ:
- Mười phút nữa mới đến giờ mà mẹ.
Mẹ nó quay sang nhíu mày phật ý, nó vẫn không ngẩng lên. Hôm nay chị gái nó sẽ dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Việc này là bình thường đối với các gia đình khác, nhưng với chị nó, nhất là mẹ thì không thể là bình thường đơn giản được.
Bố mất từ lúc nó lên năm, mẹ ở vậy nuôi hai chị em, nên việc lo lắng hôn nhân của chị Mến lúc nào cũng canh cánh trong lòng mẹ. Chị Mến đã ba mươi tuổi mà chưa lần nào hẹn hò với bất kỳ ai, tính lại tưng tửng hay nói đùa là ở vậy đến già, khiến không ít lần mẹ buồn lòng khóc. Vậy mà độp một cái không thèm báo trước, tối qua chị Mến cười rạng chữ hạnh phúc thông báo là hôm nay sẽ dắt chàng rể tương lai về nhà ra mắt mẫu hậu.
Nó vốn là đứa lười nói chuyện, không thích bộc lộ quá nhiều cảm xúc nên dự tính là đến nhà sách chơi, cuối cùng vì cái lườm ra lệnh của mẹ, nó đành ngồi chết dí trên ghế coi báo, chờ duyệt anh rể tương lai.
Tiếng động cơ xe máy chạy vào sân, tiếng giầy và cái giọng sang sảng cách ba căn nhà cũng nghe thấy của chị Mến cất lên:
- Mẹ ơi, hôm nay nhà mình ăn lẩu nhé! Con mua đủ hết rồi.
Ấn tượng đầu tiên nhảy thẳng vào tim nó ngồi chễm chệ: anh rể tương lai đeo kính.
Ấn tượng thứ hai tách não nó ra, cố len vào cái khe bé xíu: anh rể dáng thanh mảnh quen quen.
Ấn tượng thứ ba cũng là ấn tượng cuối cùng mà nó từ chối đón nhận: mẹ hài lòng với chàng rể này.
Buổi ra mắt tốt đẹp. Mẹ thì cười cho hạnh phúc của cô con gái tính bộc trực không phải ai cũng hợp, chị Mến thì khoe má lúm đồng tiền suốt, khoe luôn cả cái tài làm lẩu mà ai cũng biết làm, nó thì cười tít mắt vì mùa hè mà… ăn lẩu, dù rằng nó thấy cái gì bỏ vào miệng lúc này cũng nhạt như nước ốc.
Trong cả buổi ra mắt thành công, có mỗi một hạt sạn bé xíu nổi cộm trong lòng nó_gờn gợn và khó dứt ra quăng đi. Đó là khi bốn người ngồi uống chè đắng nghét cổ họng, ánh sáng đèn neol đọng trên đôi mắt kính chiếu thẳng đến nó, ôm gọn mọi biểu hiện ở khuôn mặt nó. Sống lưng nó trong hai giây đầu là lạnh, một giây sau thì cái lạnh xông lên não, hai giây còn lại của năm giây là người nó nổi hết gai ốc.
Như được lập trình sẵn, giây thứ sáu nó quay phắt ra sau xem có chị Bân đứng đó không. Không có cô gái đẹp nhất đoàn tình nguyện nhưng có cô nàng mặc áo dài truyền thống cầm chiếc nón đứng nghiêng nghiêng rất duyên dáng.
Hình chị Mến năm cấp ba đoạt giải nhì nữ sinh thanh lịch cấp thành phố đang nhoẻn cười khoe má lúm với nó. Mà cũng có thể là chị đang cười với anh rể tương lai. Nó tự thưởng cho sự tưởng tượng dí dỏm bằng một nụ cười giật giật ở khoé mép.
Mắt kính thì vẫn yên vị trên sống mũi, ánh sáng đèn neol thì vẫn thản nhiên luồn lách vào bên kia lớp kính khiến nó không đọc được bất kỳ cái gì muốn đọc, trừ một điều: anh rể tương lai tên Thức.
- Tiến tới… rồi, vồ đi anh – Cái giọng trong vắt cười hinh hích - Vồ đi!!!
Nó làm theo để vừa lòng những tiếng reo hò vui nhộn xung quanh. Mắt bị bịt kín bởi sợi dây màu đen, tai đong đầy nhiều tiếng cười pha lẫn tiếng vỗ tay làm nhịp, nó bước tới trước; sau vài bước ngắn, ngón tay nó chạm phải vật thể đầu tiên. Khá ấm. Nó giữ chặt để không bị sổng mất.
Qua lớp vải phông mềm, nó cảm nhận hơi ấm của con người, và có gì đó dộng nhẹ lên đầu ngón tay nơi ngực trái người đối diện. Nó nghĩ, trái tim người này nhạy cảm và ấm áp lắm đây.
- Anh đoán đi! Ai nào? Ai nào? – Vài tiếng hối thúc, vài tiếng chân chạy quanh.
Nó đang chơi trò bịt mắt bắt dê với các em trong Làng trẻ em hữu nghị SOS, nó là người bắt dê, và các bé nhiễm chất độc màu da cam là những chú dê xinh. Chú dê vừa bị tóm có dáng cao hơn nó, thanh mảnh với khuỷu tay gầy. Nó đưa tay lên mặt, tai bỏ qua mấy tiếng cười khúc khích của tụi nhóc vây quanh. Tay nó có hai vết chai khô ráp, di chuyển nhẹ cọ cọ vào lớp da khiến lòng bàn tay ấm lên thấy rõ. Bằng mười ngón tay, nó nhận ra chú dê này có đôi môi thật đầy đặn, cằm vuông, sống mũi cao, và… cận.
Cận???
Bàn tay khựng lại, não nó hoạt động hết công suất: mọi người ở đây có ai cận đâu? Sao lại lọt vô chú dê đeo kính thế này???
Phản ứng nhanh hơn lý trí, nó giật chiếc khăn buộc ngang mắt xuống để rồi sượng người vì đang ốp hai tay vào khuôn mặt của một người con trai trạc 27, 28; cơ thể thì đứng sát rạt.
- Hí hí. Anh bị hớ nha! Bắt ngay anh Thức, không phải tụi em nha…lêu lêu…
- Bắt nhầm… lêu lêu… bắt nhầm… hahaha… haa… ha…
Mặt nó đỏ lên trong vô thức, lan cả sang tai nóng ran. Nó không quen người này nhưng biết anh ta cùng đoàn với chị Bân_lính mới.
- Mặt tôi cũng sẽ đỏ lên theo cậu, nếu cứ tiếp tục đứng thế này – Thứ giọng trầm tiến vào tai nó, hút lấy mọi cảm xúc, đầu ngón tay tê tê vì ngượng. Nó giật phắt lại cứ như mặt anh ta là lửa.
Những bé trong làng SOS vốn ngây thơ, hoàn toàn không bận tâm đến phản ứng của nó, chúng đơn giản chỉ muốn có người tiếp tục chơi đùa nên lại ào vào chàng trai tên Thức, kéo theo mấy chị chung đoàn đến thăm làng hôm nay để bắt chuyển sang trò đuổi bắt. Còn nó, thì bị bỏ quên nhanh đến nỗi người trong cuộc cũng không kịp nhận ra.
Đứng trên bậc tam cấp của khu nhà chính, tay vân vê mấy cái lá xanh tội nghiệp, nó quan sát những người chung đoàn đang chơi đùa theo yêu cầu của lũ trẻ. Gọi là lũ trẻ, chứ ngoài khoảng chục bé sáu bẩy tuổi, còn lại cũng mười lăm mười sáu, có vài bạn hơn tuổi, vậy là ai cũng xưng “em” hết, khiến hồi mới đầu tham gia tình nguyện, nó cứ ngượng ngượng với cách xưng hô này. Lâu thành quen.
Nó hiện học lớp mười một trường THPT Lê Quý Đôn, cuối tuần hoặc thứ bảy hoặc chủ nhật là theo đoàn đến làng SOS chơi. Nó tham gia nhiệt tình đến mức các Mẹ đều nhẵn mặt nó, mỗi lần có dịp lễ như là tết Thiếu nhi ngày mùng một tháng sáu, rằm Trung Thu, Mẹ lại gọi điện “Tụi nó kêu nhớ con, con cố thu xếp cùng mấy đứa đến chơi nhé”. Chỉ có thể đến vào cuối tuần hoặc dịp lễ, vì từ thứ hai đến thứ sáu các em đều phải đi học nghề như: thêu, may, mộc…
Dòng điện chạy dọc sống lưng kéo tuột nó khỏi luồng suy nghĩ. Mắt nó đang chạm phải đôi kính cận ở bên kia sân. Trong ánh nắng vàng chói chang của ông Mặt Trời già nua, nó không đọc được bất kỳ điều gì ẩn sau cặp kính.
Một thằng bé với cánh tay dài gần chạm đất chạy vụt qua, kéo theo mấy tia nắng vàng đang đọng lại nơi mắt kính, ngang qua nó với giọng lí lắc:
- Chị Bân, xuống chơi đuổi bắt nào!
Nó quay ra sau. Người con gái đẹp nhất đoàn tình nguyện đang cười tươi với sự nũng nịu của thằng bé.
- Anh cũng xuống chơi luôn đi!
- Ưhm, em xuống chơi trước đi, anh nghỉ mệt xíu – Nó lắc đầu nhè nhẹ, còn bộ não thì gật gù cho câu trả lời của ánh nhìn đong đầy nắng vàng phát ra từ cặp kính bên kia sân.
Cô gái đẹp nhất đoàn đứng trên bậc tam cấp, chàng trai trong đoàn đứng nhìn. Đơn giản vậy mà nó không nghĩ ra. Đưa tay tự cốc đầu một cái để phạt cái tính quá nhạy cảm_sự nhạy cảm của việc biết bản thân chỉ có cảm tình với người đồng giới.
****************
- Con ra cổng xem chị con sắp về chưa? - Mẹ nó sốt ruột nhìn ra cửa.
Nó lật tờ báo trang kế tiếp, giọng thờ ơ:
- Mười phút nữa mới đến giờ mà mẹ.
Mẹ nó quay sang nhíu mày phật ý, nó vẫn không ngẩng lên. Hôm nay chị gái nó sẽ dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Việc này là bình thường đối với các gia đình khác, nhưng với chị nó, nhất là mẹ thì không thể là bình thường đơn giản được.
Bố mất từ lúc nó lên năm, mẹ ở vậy nuôi hai chị em, nên việc lo lắng hôn nhân của chị Mến lúc nào cũng canh cánh trong lòng mẹ. Chị Mến đã ba mươi tuổi mà chưa lần nào hẹn hò với bất kỳ ai, tính lại tưng tửng hay nói đùa là ở vậy đến già, khiến không ít lần mẹ buồn lòng khóc. Vậy mà độp một cái không thèm báo trước, tối qua chị Mến cười rạng chữ hạnh phúc thông báo là hôm nay sẽ dắt chàng rể tương lai về nhà ra mắt mẫu hậu.
Nó vốn là đứa lười nói chuyện, không thích bộc lộ quá nhiều cảm xúc nên dự tính là đến nhà sách chơi, cuối cùng vì cái lườm ra lệnh của mẹ, nó đành ngồi chết dí trên ghế coi báo, chờ duyệt anh rể tương lai.
Tiếng động cơ xe máy chạy vào sân, tiếng giầy và cái giọng sang sảng cách ba căn nhà cũng nghe thấy của chị Mến cất lên:
- Mẹ ơi, hôm nay nhà mình ăn lẩu nhé! Con mua đủ hết rồi.
Ấn tượng đầu tiên nhảy thẳng vào tim nó ngồi chễm chệ: anh rể tương lai đeo kính.
Ấn tượng thứ hai tách não nó ra, cố len vào cái khe bé xíu: anh rể dáng thanh mảnh quen quen.
Ấn tượng thứ ba cũng là ấn tượng cuối cùng mà nó từ chối đón nhận: mẹ hài lòng với chàng rể này.
Buổi ra mắt tốt đẹp. Mẹ thì cười cho hạnh phúc của cô con gái tính bộc trực không phải ai cũng hợp, chị Mến thì khoe má lúm đồng tiền suốt, khoe luôn cả cái tài làm lẩu mà ai cũng biết làm, nó thì cười tít mắt vì mùa hè mà… ăn lẩu, dù rằng nó thấy cái gì bỏ vào miệng lúc này cũng nhạt như nước ốc.
Trong cả buổi ra mắt thành công, có mỗi một hạt sạn bé xíu nổi cộm trong lòng nó_gờn gợn và khó dứt ra quăng đi. Đó là khi bốn người ngồi uống chè đắng nghét cổ họng, ánh sáng đèn neol đọng trên đôi mắt kính chiếu thẳng đến nó, ôm gọn mọi biểu hiện ở khuôn mặt nó. Sống lưng nó trong hai giây đầu là lạnh, một giây sau thì cái lạnh xông lên não, hai giây còn lại của năm giây là người nó nổi hết gai ốc.
Như được lập trình sẵn, giây thứ sáu nó quay phắt ra sau xem có chị Bân đứng đó không. Không có cô gái đẹp nhất đoàn tình nguyện nhưng có cô nàng mặc áo dài truyền thống cầm chiếc nón đứng nghiêng nghiêng rất duyên dáng.
Hình chị Mến năm cấp ba đoạt giải nhì nữ sinh thanh lịch cấp thành phố đang nhoẻn cười khoe má lúm với nó. Mà cũng có thể là chị đang cười với anh rể tương lai. Nó tự thưởng cho sự tưởng tượng dí dỏm bằng một nụ cười giật giật ở khoé mép.
Mắt kính thì vẫn yên vị trên sống mũi, ánh sáng đèn neol thì vẫn thản nhiên luồn lách vào bên kia lớp kính khiến nó không đọc được bất kỳ cái gì muốn đọc, trừ một điều: anh rể tương lai tên Thức.
Tue Sep 01 2015, 00:25 by nahj19
» Nội quy Box kết bạn - giao lưu!
Fri Jan 24 2014, 20:25 by 21_bongdem
» Top Tìm Bot Đồng Nai Tp HCM Tâm Sự
Thu Jan 02 2014, 16:23 by conmeo.bodo
» tìm gay nha trang
Tue Nov 26 2013, 20:24 by tinhyeu7917
» BI AN NHA TRANG
Wed Nov 13 2013, 08:24 by tinhyeu7917
» Làm quen và nhờ sự giúp đỡ
Wed Aug 07 2013, 16:35 by hung99
» Tim gay handsome ở ghép cùng gay handsome Gần Đầm Sen : Khu dân cư cao cấp. An ninh tuyệt đối
Tue Jan 08 2013, 19:19 by galangthang
» Hà Nội cm cái nhẩy!!!!!!!!!!!!!!
Thu Jan 03 2013, 08:53 by juniorlee
» tìm bạn gái quan hệ
Sun Nov 25 2012, 21:00 by Phamdinhtai