Chơi với bạn, lắng nghe bạn và thấu hiểu những tâm tư mong ước của bạn trong một thế giới có thể là bất bình thường với hầu hết tất cả mọi người , những liệu có bất bình thường hay không? Tất cả đều có nguyên do của nó và ngay cả khi hệ luỵ sống còn tiếp nối ngay sau đó, người ta vẫn có thể một là ngập mãi trong vũng bùn đen tối tuyệt vọng, một là vươn lên, sống đàng hoàng lương thiện và có ích. Khát vọng về tình yêu đích thực của mỗi người, với ai, mang hình hài ra sao đều rất đáng trân trọng. Ý nghĩa của nó vượt lên trên tất cả những định kiến khắt khe của xã hội. Với một tình cảm đầy trân trọng tôi đã chấp bút viết cho bạn, một phóng viên ảnh và cũng là người bạn thân thiết của tôi tự truyện này.
Cho đến bây giờ tôi vẫn cho rằng, sự có mặt của tôi trong cõi đời này là định mệnh không sao cưỡng được, và những gì nghiệt ngã mà tôi phải nếm trải và đối diện trong những tháng ngày dài tiếp nối cũng không khiến cho tôi cắt nghĩa được. Việc mẹ sinh tôi ra, có phải là quyết định đúng đắn, liệu rồi có ai đó, những người cùng máu mủ với tôi, hoặc chính bản thân tôi đây ân hận, day dứt và dày vò hay không?
Bố mẹ tôi hồi trẻ đã thoát ly xung phong đi bộ đội, nơi chiến trường lửa đạn bố tôi đi học rồi trở thành bác sỹ quân y còn mẹ tôi là y tá. Hai người quen nhau trong chiến tranh và khi hoà bình lập lại, mẹ tôi chuyển ngành về Hà nội công tác tại một bệnh viện chuyên khoa tai mũi họng. Bố tôi vẫn đi xa, hồi đó chiến dịch biên giới với Trung Quốc đang diễn rất căng thẳng nên bố tôi phải lên đường. Gia đình tôi được cấp một ngôi nhà ở Phương Mai, nhà tranh vách đất chỉ đủ kê một cái giường. Cuộc sống tuy khốn khó nhưng bố mẹ vẫn rất yêu thương nhau. Trước khi có mang tôi, mẹ tôi đã từng có mang hai lần nhưng không giữ được, cho đến khi giọt máu trong bụng mẹ là tôi đây được 4 tháng tuổi thì mẹ tôi lai bị quai bị. Mẹ tôi sợ ảnh hưởng đến sức khỏe và trí tuệ của tôi nên định phá đi. Nhưng bác ruột, chị gái của mẹ tôi lúc chưa lấy chồng còn sống độc thân đã nói với mẹ tôi là giữ lấy cái thai trong bụng và cứ sinh nở, nếu có việc gì bác sẽ thay mẹ nuôi nấng. Vậy là tôi được sinh ra trong sự lo lắng và đầy hồi hộp của bố mẹ tôi.
Nhưng thật may mắn tôi được sinh ra mạnh khoẻ, bình thường như bao đứa trẻ sơ sinh khác, cân nặng 3,5 kí. Bố mẹ tôi vui mừng khôn tả vì tôi bụ bẫm đáng yêu vô cùng. Họ hàng cùng chung tâm trạng vì tôi là cháu đích tôn của cả dòng họ. Bố tôi đi xa, thi thoảng mới về nhà. Tôi quen với sự cưng chiều của mẹ, đến mức tất cả hang xóm gần khu nhà tôi ở đều bật cười mỗi lần nghe tôi gọi mẹ. Ngay cả khi tôi đã ngồi trên lưng mẹ rồi, tôi vẫn kêu lên: “Mẹ ơi!Mẹ đâu rồi?’ và sau này cứ nhắc đến tôi là họ trêu tôi như vậy. Kỷ niệm về mẹ là chuỗi ngày tuyệt đẹp nhất trong cuộc sống của tôi, cho đến về sau khi tôi vĩnh viễn thiếu mẹ trong đời, tôi mới thấy khoảng trống bao phủ không gì lấp được vì không có mẹ hiện hữu bên tôi, có lẽ sẽ đi suốt cùng tôi.
Tôi vốn là một đứa trẻ nghich ngơm và hiếu động, tham gia đủ trò chơi của lũ trẻ lóc nhóc trong xóm và cả những anh lớn hơn tôi hai, ba tuổi. Các anh rất quý tôi. Có lần tôi và một anh rủ nhau ngồi lên cụm bèo lớn co cụm dính liền lại nổi trên mặt ao và khỏa tay như chèo thuyền dù không ai biết bơi, cho đến khi đám bèo đó gần rã ra và xém chút nữa chúng tôi ngã xuống nước thì người lớn phát hiện ra mới lấy cái sào ra kéo vào. Lạ thay tôi gan lì không chút nào sợ hãi. Mẹ ít khi mắng tôi. Những gì tôi nhận được từ mẹ là cảm giác ấm áp thân thương đầy trìu mến. Mẹ tôi rất đẹp và hiền hậu, thời con gái luôn có nhiều người đàn ông vây quanh, chính vì vậy mà giữa bố và mẹ không thể tránh được những va chạm hờn ghen mà phần lớn là từ phía bố. Những va chạm đó ngày càng rõ rệt và lớn dần lên khi tôi nghe được từng cơn cãi cọ giữa hai người, thậm chí bố tôi còn ngờ vực tôi không phải là con của bố. Một đứa trẻ non nớt như tôi lúc bấy giờ chỉ cảm nhận một cách mơ hồ điều đó, nhưng đủ để tôi và bố có một khoảng trống vô hình giăng ra mà sau này chính vì thế, có những bí mật tôi không thể nói ra cùng bố, cũng như không cách nào chia sẻ.
Xét tổng thể về đường nét thì tôi rất giống bố và giống họ nội, nên dần dà những hờn ghen cũng ít đi, khi tôi lên bốn thì mẹ sinh thêm em gái. Bố tôi vì nhiệm vụ vẫn đi biền biệt, chỉ có mẹ ở nhà vừa đi làm vừa chăm sóc cho hai anh em tôi. Tôi vẫn không quên trận lũ năm 1983 ba mẹ con tôi ngồi co ro trên những tấm gỗ bố mang về tránh lũ, nước nổi lềnh phềnh, tường đất vữa ra chỉ trơ lại cột với khung. Vậy mà mẹ vẫn an ủi tôi vượt qua, ở bên mẹ tôi chẳng thấy sợ hãi điều gì và tất cả những gì tốt đẹp nhất, những món ăn ngon nhất mẹ luôn nhường nhin dành cho tôi và em tôi, dù hoàn cảnh vô cùng cơ cực. Tôi lớn lên từng ngày, hồn nhiên trong trẻo và cũng thật gan lì, bướng bỉnh. Sau này thì bố tôi đã về hẳn Hà Nội và công tác tại Bộ giao thông vận tải. Tôi tuy quậy phá nhưng khá thông minh nên lên đến cấp 2 học lực của tôi vẫn thuộc loại giỏi. Cuộc sống của tôi, hẳn sẽ êm xuôi mãi thế nếu không có sự xuất hiện của một con người, cũng có thể gọi là một bóng ma, một cơn ác mộng hoảng hốt ám lấy cuộc đời tôi bám chặt không dứt nổi.
Đó là một thầy giáo già hom hem, bệnh tật. Tóc bạc và gương mặt khắc khổ. Ông ta tên là Vinh còn có biệt danh là "ve sầu", giáo viên dậy toán trường cấp 2 nơi tôi theo học. Ông ta không dậy lớp tôi. Nhưng bằng cách nào đó phụ huynh của một đứa bạn cùng lớp tôi đã mời ông ta phụ đạo kèm cặp cho bẩy đứa học trò nam trong đó có nó và tôi. Nhà tôi cho đến thời điểm này sau quá trình tích cóp của bố mẹ đã được xây xong, rộng rãi , khang trang hơn và được chọn là điểm học cho cả nhóm. Và tôi, một đứa trẻ mười ba tuổi hồn nhiên đến nỗi không để ý đến bất kỳ một bất trắc nào, ngày cả đến một dự cảm mỏng manh cũng không nhen nhóm. Tôi chỉ biết chú tâm vào học và kết quả khá tốt dù tôi cũng vui chơi, quậy phá như bất kỳ một đứa trẻ nào.
Ông ta đối xử với chúng tôi bình thường, tôi thậm chí không có chút ấn tượng nào, ngay cả cách giảng bài của ông ta cũng không có gì đặc biệt. Chỉ thi thoảng khi một trong những đứa chúng tôi không làm được bài tập hay lười nhác thì ông ta có hành động khá sàm sỡ là đụng vào bộ phận nhạy cảm nhất của cơ thể và làm đau khiến có đứa hét ầm lên vì ông ta quá mạnh tay. Dĩ nhiên thời bấy giờ vói đầu óc quá non nớt và trong sáng, chúng tôi chỉ coi đó là một trò đùa của thầy giáo với học sinh.
Cứ thế một tháng sau, vào một buổi chiều thu lạnh se se, ông thầy giáo già đến nhà tôi, xin phép bố mẹ tôi đưa tôi đến nhà một người bạn của ông ta chơi, như một cách khen thưởng cho tôi đã đạt kết quả học tập tốt. Tôi rất vui vì được ông ta ưu ái đưa đi chơi, vì tính tôi ngay từ nhỏ đã ham vui . Tôi ngồi vắt vẻo đằng sau yên xe đạp của ông ta, hai thầy trò cùng hàn huyên những câu chuyện thực ra rất rời rạc vu vơ và tôi không sao nhớ nổi nội dung. Ông ta bảo với tôi: “ Trung đi với thầy qua nhà thầy tưới cây đã nhé, thầy trò mình sẽ đến nhà bạn thầy chơi sau”. Tôi đồng ý ngay và đi theo ông ta, ông ta chở tôi đến một khu tập thể cũ vắng vẻ gần Đại học Bách khoa. Ông ta gửi xe rồi quay qua tôi: “Đi theo thầy nào, Trung!” Tôi đi theo ông ta lên đến tầng 5 và dừng lại một căn hộ đã khoá cửa. Ông ta lục lọi trong túi chùm chìa khoá rồi mở cửa, tôi bước vào theo ông ta, căn hộ không có một tiện nghi nào ngoài một chiếc phản ở góc nhà. Tôi đứng im, ngẩn ngơ trong mùi ẩm mốc của căn hộ thiếu ánh sáng và hơi người. Ông ta lặng lẽ đi ra ban công, lấy nước tưới những chậu hoa, cây cảnh héo rũ. Xong xuôi, ông ta tiến tới cái phản, nằm xuống, thở một tiếng thở khe khẽ. Một vài giây sau, ông ta quay qua tôi, đưa bàn tay gầy gò ra vẫy vẫy:” Trung lại đây thầy cho xem cái này!”. Tôi bước tới gần ông ta mà trong tâm trí tôi tuyệt nhiên không mang một cảm giác nào. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi là một học trò, và tôi phải làm theo ý của thầy giáo, như một mệnh lệnh của bề trên. Đơn giản đến nỗi khi ông ta lột hết quần áo của mình ra, chỉ để lại tấm thân già trơ xương đầy lạ lẫm, tôi vẫn không hề phản ứng chỉ trơ mắt ếch ra nhìn . Đến lượt ông ta xoay tôi ra mà kéo áo quần tôi xuống, trần truồng, hai cơ thể trần truồng, ông ta kéo tôi lại, cọ xát vào thân thể ông ta, như một cơn mê muội của dục vọng tôi như nghe thấy tiếng rên rỉ của ông ta chìm nghỉm vào tiếng thở phì phò trong cuống họng.
Trong tôi dấy lên một thứ xúc cảm hỗn độn, không hẳn là ghê tởm, cũng không hẳn là hãi sợ, đó là một xúc cảm lạ kỳ chưa từng biết đến trong đời. Sự va chạm xác thịt giữa hai thân thể một hồi như thế, với một tôi trong trắng ngây thơ vốn là cậu bé ngoan khác gì cơn chấn động mạnh mẽ nhưng rất đỗi mơ hồ. Với nguồn khoái cảm chưa kịp đến, chưa nếm trải, chưa định hình rõ rệt những xung năng giới tính hoan lạc, tôi đã bị lôi cổ vào một trò? Phải, nói chính xác, đó là một trò mà ông thầy giáo già bệnh hoạn đã bày ra.
Lần đầu tiên, tôi chứng kiến mình xuất tinh. Sau đó là ông ta. Tôi chắc là như thế. Tôi chắc là tôi mới nhận biết được chút gì đó, thế giới của những người khác, hành vi khác, cư xử khác. Khác tôi vốn có. Lần đầu tiên, tôi nếm trải cảm giác tình dục, không phải với một cô bé, một cô gái, một người đàn bà , mà là với một ông già.
Chỉ đơn giản là xiết, run, co người, cọ xát.
Lờ mờ, một đám mây đen vô hình nào đó đã bắt đầu giăng ra, bao phủ cuộc đời tôi nhưng tôi quá non nớt và chưa đủ tỉnh táo, sự hiểu biết, từng trải để nhận ra.
Xong xuôi, ông ta nhặt lấy quần áo, lần lượt mặc vào người. Tôi làm theo, rồi với một sự phục tùng hiếm có, tôi đi theo ông ta ra khỏi căn phòng đó.
Thậm chí tôi ngờ nghệch đến mức không cho đó là tội lỗi. Tôi chắc rằng thời trước, đứa trẻ 13 tuổi nào cũng ngờ nghệch như tôi.
Tôi có cô bạn gái sinh năm 1979 như tôi cũng vào năm 13 tuổi bị người hàng xóm xâm hại và quá trình đó tiếp diễn rất dài mà cô chỉ biết chịu đựng trong sợ hãi xấu hổ cùng cực, không dám hé răng nói cùng ai. Về sau cô bị tổn thương mạnh mẽ đến phát điên phát dại, thường xuyên bị trầm cảm, cả đến khi cô lập gia đình và hạnh phúc với chồng mình. Ở tuổi mười ba, không ai dậy chúng tôi, hoặc cho chúng tôi sức mạnh nào để bảo vệ chính mình.
Không một ai.
Ông thầy giáo già lại chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch của ông ta, không phải là đến nhà một người bạn nào của ông ta hết, mà là về nhà tôi. Ông ta lặng lẽ đạp xe, chỉ thi thoảng ho khan. Tôi nghe nói ông ta bị lao phổi. Thi thoảng vì đường xóc, tôi chúi đầu vào ông ta, bỗng nhiên một mùi thật khó tả dâng lên mũi, ngai ngái, nồng nồng, hôi hám, mùi của một cơ thể lâu ngày không đươc tắm, mùi của mồ hôi, của những nhầy nhụa còn dính bám trên người ông thầy giáo dậy toán của tôi, một thầy giáo già đã có vợ con và được các phụ huynh kính trọng.
Vừa về đến cổng, tôi đã chui tọt vào trong nhà.
Không dặn dò. Từ phía ông ta.
Không chào. Từ phía tôi.
Cho đến bây giờ tôi vẫn cho rằng, sự có mặt của tôi trong cõi đời này là định mệnh không sao cưỡng được, và những gì nghiệt ngã mà tôi phải nếm trải và đối diện trong những tháng ngày dài tiếp nối cũng không khiến cho tôi cắt nghĩa được. Việc mẹ sinh tôi ra, có phải là quyết định đúng đắn, liệu rồi có ai đó, những người cùng máu mủ với tôi, hoặc chính bản thân tôi đây ân hận, day dứt và dày vò hay không?
Bố mẹ tôi hồi trẻ đã thoát ly xung phong đi bộ đội, nơi chiến trường lửa đạn bố tôi đi học rồi trở thành bác sỹ quân y còn mẹ tôi là y tá. Hai người quen nhau trong chiến tranh và khi hoà bình lập lại, mẹ tôi chuyển ngành về Hà nội công tác tại một bệnh viện chuyên khoa tai mũi họng. Bố tôi vẫn đi xa, hồi đó chiến dịch biên giới với Trung Quốc đang diễn rất căng thẳng nên bố tôi phải lên đường. Gia đình tôi được cấp một ngôi nhà ở Phương Mai, nhà tranh vách đất chỉ đủ kê một cái giường. Cuộc sống tuy khốn khó nhưng bố mẹ vẫn rất yêu thương nhau. Trước khi có mang tôi, mẹ tôi đã từng có mang hai lần nhưng không giữ được, cho đến khi giọt máu trong bụng mẹ là tôi đây được 4 tháng tuổi thì mẹ tôi lai bị quai bị. Mẹ tôi sợ ảnh hưởng đến sức khỏe và trí tuệ của tôi nên định phá đi. Nhưng bác ruột, chị gái của mẹ tôi lúc chưa lấy chồng còn sống độc thân đã nói với mẹ tôi là giữ lấy cái thai trong bụng và cứ sinh nở, nếu có việc gì bác sẽ thay mẹ nuôi nấng. Vậy là tôi được sinh ra trong sự lo lắng và đầy hồi hộp của bố mẹ tôi.
Nhưng thật may mắn tôi được sinh ra mạnh khoẻ, bình thường như bao đứa trẻ sơ sinh khác, cân nặng 3,5 kí. Bố mẹ tôi vui mừng khôn tả vì tôi bụ bẫm đáng yêu vô cùng. Họ hàng cùng chung tâm trạng vì tôi là cháu đích tôn của cả dòng họ. Bố tôi đi xa, thi thoảng mới về nhà. Tôi quen với sự cưng chiều của mẹ, đến mức tất cả hang xóm gần khu nhà tôi ở đều bật cười mỗi lần nghe tôi gọi mẹ. Ngay cả khi tôi đã ngồi trên lưng mẹ rồi, tôi vẫn kêu lên: “Mẹ ơi!Mẹ đâu rồi?’ và sau này cứ nhắc đến tôi là họ trêu tôi như vậy. Kỷ niệm về mẹ là chuỗi ngày tuyệt đẹp nhất trong cuộc sống của tôi, cho đến về sau khi tôi vĩnh viễn thiếu mẹ trong đời, tôi mới thấy khoảng trống bao phủ không gì lấp được vì không có mẹ hiện hữu bên tôi, có lẽ sẽ đi suốt cùng tôi.
Tôi vốn là một đứa trẻ nghich ngơm và hiếu động, tham gia đủ trò chơi của lũ trẻ lóc nhóc trong xóm và cả những anh lớn hơn tôi hai, ba tuổi. Các anh rất quý tôi. Có lần tôi và một anh rủ nhau ngồi lên cụm bèo lớn co cụm dính liền lại nổi trên mặt ao và khỏa tay như chèo thuyền dù không ai biết bơi, cho đến khi đám bèo đó gần rã ra và xém chút nữa chúng tôi ngã xuống nước thì người lớn phát hiện ra mới lấy cái sào ra kéo vào. Lạ thay tôi gan lì không chút nào sợ hãi. Mẹ ít khi mắng tôi. Những gì tôi nhận được từ mẹ là cảm giác ấm áp thân thương đầy trìu mến. Mẹ tôi rất đẹp và hiền hậu, thời con gái luôn có nhiều người đàn ông vây quanh, chính vì vậy mà giữa bố và mẹ không thể tránh được những va chạm hờn ghen mà phần lớn là từ phía bố. Những va chạm đó ngày càng rõ rệt và lớn dần lên khi tôi nghe được từng cơn cãi cọ giữa hai người, thậm chí bố tôi còn ngờ vực tôi không phải là con của bố. Một đứa trẻ non nớt như tôi lúc bấy giờ chỉ cảm nhận một cách mơ hồ điều đó, nhưng đủ để tôi và bố có một khoảng trống vô hình giăng ra mà sau này chính vì thế, có những bí mật tôi không thể nói ra cùng bố, cũng như không cách nào chia sẻ.
Xét tổng thể về đường nét thì tôi rất giống bố và giống họ nội, nên dần dà những hờn ghen cũng ít đi, khi tôi lên bốn thì mẹ sinh thêm em gái. Bố tôi vì nhiệm vụ vẫn đi biền biệt, chỉ có mẹ ở nhà vừa đi làm vừa chăm sóc cho hai anh em tôi. Tôi vẫn không quên trận lũ năm 1983 ba mẹ con tôi ngồi co ro trên những tấm gỗ bố mang về tránh lũ, nước nổi lềnh phềnh, tường đất vữa ra chỉ trơ lại cột với khung. Vậy mà mẹ vẫn an ủi tôi vượt qua, ở bên mẹ tôi chẳng thấy sợ hãi điều gì và tất cả những gì tốt đẹp nhất, những món ăn ngon nhất mẹ luôn nhường nhin dành cho tôi và em tôi, dù hoàn cảnh vô cùng cơ cực. Tôi lớn lên từng ngày, hồn nhiên trong trẻo và cũng thật gan lì, bướng bỉnh. Sau này thì bố tôi đã về hẳn Hà Nội và công tác tại Bộ giao thông vận tải. Tôi tuy quậy phá nhưng khá thông minh nên lên đến cấp 2 học lực của tôi vẫn thuộc loại giỏi. Cuộc sống của tôi, hẳn sẽ êm xuôi mãi thế nếu không có sự xuất hiện của một con người, cũng có thể gọi là một bóng ma, một cơn ác mộng hoảng hốt ám lấy cuộc đời tôi bám chặt không dứt nổi.
Đó là một thầy giáo già hom hem, bệnh tật. Tóc bạc và gương mặt khắc khổ. Ông ta tên là Vinh còn có biệt danh là "ve sầu", giáo viên dậy toán trường cấp 2 nơi tôi theo học. Ông ta không dậy lớp tôi. Nhưng bằng cách nào đó phụ huynh của một đứa bạn cùng lớp tôi đã mời ông ta phụ đạo kèm cặp cho bẩy đứa học trò nam trong đó có nó và tôi. Nhà tôi cho đến thời điểm này sau quá trình tích cóp của bố mẹ đã được xây xong, rộng rãi , khang trang hơn và được chọn là điểm học cho cả nhóm. Và tôi, một đứa trẻ mười ba tuổi hồn nhiên đến nỗi không để ý đến bất kỳ một bất trắc nào, ngày cả đến một dự cảm mỏng manh cũng không nhen nhóm. Tôi chỉ biết chú tâm vào học và kết quả khá tốt dù tôi cũng vui chơi, quậy phá như bất kỳ một đứa trẻ nào.
Ông ta đối xử với chúng tôi bình thường, tôi thậm chí không có chút ấn tượng nào, ngay cả cách giảng bài của ông ta cũng không có gì đặc biệt. Chỉ thi thoảng khi một trong những đứa chúng tôi không làm được bài tập hay lười nhác thì ông ta có hành động khá sàm sỡ là đụng vào bộ phận nhạy cảm nhất của cơ thể và làm đau khiến có đứa hét ầm lên vì ông ta quá mạnh tay. Dĩ nhiên thời bấy giờ vói đầu óc quá non nớt và trong sáng, chúng tôi chỉ coi đó là một trò đùa của thầy giáo với học sinh.
Cứ thế một tháng sau, vào một buổi chiều thu lạnh se se, ông thầy giáo già đến nhà tôi, xin phép bố mẹ tôi đưa tôi đến nhà một người bạn của ông ta chơi, như một cách khen thưởng cho tôi đã đạt kết quả học tập tốt. Tôi rất vui vì được ông ta ưu ái đưa đi chơi, vì tính tôi ngay từ nhỏ đã ham vui . Tôi ngồi vắt vẻo đằng sau yên xe đạp của ông ta, hai thầy trò cùng hàn huyên những câu chuyện thực ra rất rời rạc vu vơ và tôi không sao nhớ nổi nội dung. Ông ta bảo với tôi: “ Trung đi với thầy qua nhà thầy tưới cây đã nhé, thầy trò mình sẽ đến nhà bạn thầy chơi sau”. Tôi đồng ý ngay và đi theo ông ta, ông ta chở tôi đến một khu tập thể cũ vắng vẻ gần Đại học Bách khoa. Ông ta gửi xe rồi quay qua tôi: “Đi theo thầy nào, Trung!” Tôi đi theo ông ta lên đến tầng 5 và dừng lại một căn hộ đã khoá cửa. Ông ta lục lọi trong túi chùm chìa khoá rồi mở cửa, tôi bước vào theo ông ta, căn hộ không có một tiện nghi nào ngoài một chiếc phản ở góc nhà. Tôi đứng im, ngẩn ngơ trong mùi ẩm mốc của căn hộ thiếu ánh sáng và hơi người. Ông ta lặng lẽ đi ra ban công, lấy nước tưới những chậu hoa, cây cảnh héo rũ. Xong xuôi, ông ta tiến tới cái phản, nằm xuống, thở một tiếng thở khe khẽ. Một vài giây sau, ông ta quay qua tôi, đưa bàn tay gầy gò ra vẫy vẫy:” Trung lại đây thầy cho xem cái này!”. Tôi bước tới gần ông ta mà trong tâm trí tôi tuyệt nhiên không mang một cảm giác nào. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi là một học trò, và tôi phải làm theo ý của thầy giáo, như một mệnh lệnh của bề trên. Đơn giản đến nỗi khi ông ta lột hết quần áo của mình ra, chỉ để lại tấm thân già trơ xương đầy lạ lẫm, tôi vẫn không hề phản ứng chỉ trơ mắt ếch ra nhìn . Đến lượt ông ta xoay tôi ra mà kéo áo quần tôi xuống, trần truồng, hai cơ thể trần truồng, ông ta kéo tôi lại, cọ xát vào thân thể ông ta, như một cơn mê muội của dục vọng tôi như nghe thấy tiếng rên rỉ của ông ta chìm nghỉm vào tiếng thở phì phò trong cuống họng.
Trong tôi dấy lên một thứ xúc cảm hỗn độn, không hẳn là ghê tởm, cũng không hẳn là hãi sợ, đó là một xúc cảm lạ kỳ chưa từng biết đến trong đời. Sự va chạm xác thịt giữa hai thân thể một hồi như thế, với một tôi trong trắng ngây thơ vốn là cậu bé ngoan khác gì cơn chấn động mạnh mẽ nhưng rất đỗi mơ hồ. Với nguồn khoái cảm chưa kịp đến, chưa nếm trải, chưa định hình rõ rệt những xung năng giới tính hoan lạc, tôi đã bị lôi cổ vào một trò? Phải, nói chính xác, đó là một trò mà ông thầy giáo già bệnh hoạn đã bày ra.
Lần đầu tiên, tôi chứng kiến mình xuất tinh. Sau đó là ông ta. Tôi chắc là như thế. Tôi chắc là tôi mới nhận biết được chút gì đó, thế giới của những người khác, hành vi khác, cư xử khác. Khác tôi vốn có. Lần đầu tiên, tôi nếm trải cảm giác tình dục, không phải với một cô bé, một cô gái, một người đàn bà , mà là với một ông già.
Chỉ đơn giản là xiết, run, co người, cọ xát.
Lờ mờ, một đám mây đen vô hình nào đó đã bắt đầu giăng ra, bao phủ cuộc đời tôi nhưng tôi quá non nớt và chưa đủ tỉnh táo, sự hiểu biết, từng trải để nhận ra.
Xong xuôi, ông ta nhặt lấy quần áo, lần lượt mặc vào người. Tôi làm theo, rồi với một sự phục tùng hiếm có, tôi đi theo ông ta ra khỏi căn phòng đó.
Thậm chí tôi ngờ nghệch đến mức không cho đó là tội lỗi. Tôi chắc rằng thời trước, đứa trẻ 13 tuổi nào cũng ngờ nghệch như tôi.
Tôi có cô bạn gái sinh năm 1979 như tôi cũng vào năm 13 tuổi bị người hàng xóm xâm hại và quá trình đó tiếp diễn rất dài mà cô chỉ biết chịu đựng trong sợ hãi xấu hổ cùng cực, không dám hé răng nói cùng ai. Về sau cô bị tổn thương mạnh mẽ đến phát điên phát dại, thường xuyên bị trầm cảm, cả đến khi cô lập gia đình và hạnh phúc với chồng mình. Ở tuổi mười ba, không ai dậy chúng tôi, hoặc cho chúng tôi sức mạnh nào để bảo vệ chính mình.
Không một ai.
Ông thầy giáo già lại chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch của ông ta, không phải là đến nhà một người bạn nào của ông ta hết, mà là về nhà tôi. Ông ta lặng lẽ đạp xe, chỉ thi thoảng ho khan. Tôi nghe nói ông ta bị lao phổi. Thi thoảng vì đường xóc, tôi chúi đầu vào ông ta, bỗng nhiên một mùi thật khó tả dâng lên mũi, ngai ngái, nồng nồng, hôi hám, mùi của một cơ thể lâu ngày không đươc tắm, mùi của mồ hôi, của những nhầy nhụa còn dính bám trên người ông thầy giáo dậy toán của tôi, một thầy giáo già đã có vợ con và được các phụ huynh kính trọng.
Vừa về đến cổng, tôi đã chui tọt vào trong nhà.
Không dặn dò. Từ phía ông ta.
Không chào. Từ phía tôi.
Tue Sep 01 2015, 00:25 by nahj19
» Nội quy Box kết bạn - giao lưu!
Fri Jan 24 2014, 20:25 by 21_bongdem
» Top Tìm Bot Đồng Nai Tp HCM Tâm Sự
Thu Jan 02 2014, 16:23 by conmeo.bodo
» tìm gay nha trang
Tue Nov 26 2013, 20:24 by tinhyeu7917
» BI AN NHA TRANG
Wed Nov 13 2013, 08:24 by tinhyeu7917
» Làm quen và nhờ sự giúp đỡ
Wed Aug 07 2013, 16:35 by hung99
» Tim gay handsome ở ghép cùng gay handsome Gần Đầm Sen : Khu dân cư cao cấp. An ninh tuyệt đối
Tue Jan 08 2013, 19:19 by galangthang
» Hà Nội cm cái nhẩy!!!!!!!!!!!!!!
Thu Jan 03 2013, 08:53 by juniorlee
» tìm bạn gái quan hệ
Sun Nov 25 2012, 21:00 by Phamdinhtai