Ba năm. Một quãng thời gian không dài nhưng đối với em đó là tất cả, là những chuỗi ngày dài vô tận,....
Bên dòng sông hiền hòa của thành phố trẻ, anh nói với em nhiều lời nói ngọt ngào.
-Anh thật hạnh phúc khi có em. Cảm ơn trời đã ban em cho anh! Anh thương em vô cùng, em có biết không?
Vừa nói anh vừa vòng tay từ phía sau ôm em và dựa đầu vào vai mà thủ thỉ. Em mắc cỡ quá chẳng biết nói gì. Chỉ biết là, em cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Em hạnh phúc khi có anh. Hạnh phúc khi anh ở bên em.
Bất chợt có chiếc lá bàng rơi làm em chợt buồn và nghĩ đến tương lai của hai chúng mình. Em tự đặt câu hỏi : liệu mọi người có chấp nhận cho cuộc tình của chúng ta, cuộc tình của hai người “đàn ông”? Liệu ba mẹ có chấp nhận và thương yêu em như là “con dâu”? Chỉ loáng thoáng nghĩ xa xôi thế thôi mà lòng em cảm thấy buồn biết chừng nào. Dường như biết được tâm trạng lo lắng của em, anh cầm tay em, hôn nhẹ và nói:
-“Cứ mặc kệ họ! Họ muốn nói sao tùy họ. Mình phải sống cho bản thân mình chứ em! Mặc dù quan hệ của chúng ta không chính thức, nhưng chẳng phải nó đang phát triển tốt đẹp lắm hay sao? Hà cớ gì em đi tìm một lời giải không đâu. Nó vô bổ lắm! Hãy sống cho thật tốt!
Nói đoạn, anh nhìn em mỉm cười. Anh cấm em không được nghĩ ngợi xa xôi đó nhe! Thôi! Giờ anh chở em về!
Trước lời nói hết sức chân thành của anh, em làm sao cưỡng lại được. Dường như từ lúc quen nhau đến giờ anh nói gì tôi cũng nghe hết. Và tôi biết rằng, con tim tôi đã hòa cùng nhịp đập với con tim của anh. Cuộc đời tôi đã dành trọn cho anh. Trên đường về, chen vào vòng quay của chiếc bánh xe là những suy nghĩ mông lung. Vòng quay của xe, vòng quay của những lo lắng bộn bề. Nhưng tôi cảm nhận được vị ngọt của tình yêu, sự thăng hoa của cuộc đời, sự lãng mạn của tuổi trẻ. Tất cả hòa quyện thành một chiếc cầu vồng lung linh sắc màu.
Đêm nay, thành phố vào xuân lấp lánh những ánh đèn. Nào là đèn Neon sáng trưng. Nào là đèn cao áp với ánh sáng vàng rơi. Bên cạnh đó còn là ánh sáng của đèn bảng hiệu, đèn chớp dây văng đủ cả sắc màu xanh đỏ tím vàng. Cái động đứng yên. Cái tĩnh cựa mình. Nhìn từ phía bên đây cầu nhìn sang cả thành phố rực rỡ ánh đèn màu. Nhìn xuống dòng sông trong mát em cảm nhận rõ sự thanh bình của thành phố này. Ánh trăng lung linh đáy nước. Ánh sáng của đèn lấp loáng trên mặt sông. Một dòng sông đầy màu sắc, dòng sông của sức sống, dòng sông của tình yêu và nỗi nhớ...
Nhớ lại lần đầu tiên em gặp anh thật là bỡ ngỡ. Là một thầy giáo mới ra trường còn chưa vững tay nghề, còn nhiều điều bỡ ngỡ. Cảm giác sợ sệt lan tỏa khắp chân tay và ánh mắt, làn môi. Và rồi, em gặp anh, cũng là một thầy giáo mới ra trường trước em một năm. Nhưng trông anh chững chạc và đàng hoàng. Ấn tượng đầu tiên là em cảm thấy thương anh vô cùng. Em thương anh không phải vì vẻ đẹp trai hòa nhoáng bên ngoài mà vì tính tình hiền hậu bên trong. Anh đi đứng khoan thai, nói năng nhỏ nhẹ. Lúc nào anh lên lớp cũng mặt những chiếc áo sọc suôn nhiều màu. Với chiếc quần tây đen, hoặc xanh. Lúc đầu em cũng chẳng dám nói chuyện nhiều với anh. Chỉ biết lên lớp dạy và đi thẳng một mạch về nhà. Nhiều người khó tính bảo rằng em lập dị, dễ tính bảo rằng em còn mắc cỡ, nhà nó đơn chiếc, người bàng quang thì quăng cho một câu “kệ nó!”. Riêng anh, anh mỉm cười và đưa mắt dõi theo.
Rồi một hôm, em đang đi thì bỗng anh gọi khẽ:
-Này Nhân! em bỏ quên hồ sơ của học sinh nè!
-Trời! Sao mình lẩm cẩm thế! Cảm ơn anh Thành nhiều lắm nhe!
-Không có gì đâu em, chuyện nhỏ mà! Hóa ra, anh em mình biết nhau hết rồi còn gì! Nhưng vì chưa có dịp nói chuyện với nhau phải không em?
-Dạ! Em mới về trường. Có gì mong anh chỉ giúp.
-Trời! Anh cũng có hơn gì em đâu. Anh về trường trước em đúng một năm thôi. Thì mình cứ làm đúng theo qui định của trường là được cứ có gì đâu em.
-Dạ! Cảm ơn anh. Em phải lên lớp đây! Chào anh nhe!
-Chào em!
Có lẽ, đó là lần đầu tiên em nói chuyện với một người trong trường lâu đến vậy. Có lẽ anh sẽ nói em là một người sắc lạnh, chẳng có tình cảm gì. Nhưng thú thật để nói được những lời nói đó là em tự tin lắm rồi, can đảm lắm rồi. Và em cảm nhận được ở anh sự thân mật, cởi mở chân tình. Người gì mà đẹp trai quá chừng, nói chuyện dễ thương quá chừng. Hình ảnh đó, lời nói đó cứ chập chờn trong từng miếng ăn giấc ngủ. Em khẽ gọi : “Anh Thành ơi!”
Tiếng trống trường báo hiệu giờ ra chơi. Còn dang dở bài một chút em cố nói cho hết. Dặn dò học sinh vài câu em ra lệnh cho các em nghỉ. Học sinh đứng dậy chào thầy. Mải lo lau bụi phấn trên tay, em không hay mình đi đụng trúng anh lúc nào không biết. Cuộc va chạm đó suýt làm anh rớt mắt kiếng.
-Em xin lỗi anh Thành! Em vô tâm quá! Có sao không vậy anh?
-Anh không sao đâu! À mà nè, em hay tin gì chưa, tết này, trường mình sắp tổ chức đi du lịch Mũi Né đó.
-Vậy hả anh? Em có hay biết gì đâu. Cảm ơn anh Thành nhiều lắm nghe!
-Vậy em có định đi không?
-Dạ chắc em không đi đâu, vì nhà em đơn chiếc lắm.
-Anh hiểu! nhưng việc đi này sẽ giúp em nhiều điều lắm đấy. Em sẽ được biết cảnh vật thiên nhiên ở miền ngoài và hiểu hơn về các thầy cô trong trường. Nếu em không đi, chắc anh cũng không đi luôn! Thôi! nhín chút thời gian đi đi nhe! đi nhe em!
-Dạ! để em về suy nghĩ....
Nhưng không ngờ chính lời nói của anh đã làm em không cưỡng lại được. Mỗi lần nghĩ đến việc không đi thì lời năn nỉ, nghẹn ngào cuả anh lại cứ ngân vang. Làm sao em cầm lòng cho đặng khi trái tim em thổn thức vì yêu anh. Thế là em đã nhận lời và đã lên xe đi du lịch cùng anh. Các thầy cô trong trường tỏ vẻ ngạc nhiên. Riêng anh, anh tỏ vẻ vui mừng. Sức khỏe của em không được tốt nên em xin phép thầy cô cho em ngồi phía trước. Qua mấy lần chóng mặt, nôn mửa, mấy lần thầy cô cười nhạo thằng thầy giáo yếu ớt thì xe cũng đã đến nơi. Ai cũng tranh nhau xuống xe để tận hưởng làn gió mới, hít thở không khí trong lành. Chỉ có anh là còn ngồi trên xe để dìu đỡ em sau những lần say xe. Một lúc sau, anh dắt em tìm chỗ nghỉ tạm để lấy lại tinh thần. Mỗi lần em nhìn anh là anh cứ xuýt xoa không cho em buông một lời cảm ơn. Dường như đó là một lời khách sáo, một câu không đáng nói. Em cúi mặt mỉm cười. Anh quay đi không nói.
Tối đó, không biết vô tình hay cố ý mà các thầy cô sắp xếp cho em ở cùng phòng với anh. Em hồi hộp lắm. Vừa mừng vừa sợ. Mừng vì mình được ở chung phòng với người mình yêu quí, sợ vì nếu anh biết em là người đồng tính thì anh sẽ nghĩ thế nào? Liệu anh có chấp nhận em không? Thế là lòng dặn lòng kìm chế cảm xúc. Vả chăng thì em cũng chỉ giấu ở trong lòng. Nghĩ vậy nên thôi. Bất chợt có tiếng động từ phía cửa phòng. Một lời nói vang lên:
-Em đỡ chưa? Anh có mua cháo về rồi nè, em ăn đi cho nóng!
Vừa mở mắt đã thấy bóng dáng anh. Một khuôn mặt điển trai cùng lời nói dịu êm. Với tất cả những rung động đó làm sao con tim em không thổn thức bồi hồi? Làm sao em không hết bệnh cho được? Em chẳng biết nói gì chỉ biết mỉm cười và ăn từng ngụm cháo anh đưa. Chẳng mấy chốc em lấy lại được tinh thần. Sự choáng váng, mệt mỏi dường như tan biến. Em buông một câu trả lời yếu ớt:
-Cảm ơn anh đã tận tình chăm sóc cho em! Nói thật, em đi xa dở lắm. Đã vậy, em còn làm phiền anh cùng các thầy cô trong trường phải bận tâm cho em. Em lấy làm ngại lắm.
-Em nói gì kì vậy? Cùng là giáo viên với nhau, anh phải có nhiệm vụ lo cho em chứ! Làm gì có chuyện ơn nghĩa ở đây. Đúng ra, anh mới là người có lỗi. Biết em đi xa không được mà vẫn cứ bắt ép em đi. Thật tình anh hồ đồ quá! Nông nỗi quá! Thấy em bệnh, người xanh xao mà anh cảm thấy đau lòng. Giờ nghĩ lại anh lấy làm hối hận.
-Kìa anh! Sao anh lại nói như vậy? Em hiểu anh mà! Thôi! Em cũng đỡ bệnh rồi. Em đi rửa mặt và tắm đây. Anh cũng nên đi tắm đi. Cứ mải lo cho em mà người mồ hôi nhễ nhại hết rồi!
-Thôi! Hai anh em mình cùng tắm nha! Em còn bệnh, phải tắm nước ấm. Với lại, anh đã pha sẵn nước ấm rồi. Tắm chung, lỡ có chuyện gì anh còn lo lắng cho em nữa chứ. Chúng ta đều là đàn ông, con trai có gì đâu mà ngại. Mình tắm chung nha!
Trước sự phân tích “hợp tình hợp lí đó của anh” em không thể nào từ chối được. Thế rồi, em cũng vào tắm chung với anh. Thật tình, từ nhỏ đến lớn, em chưa từng tắm chung phòng với một người con trai. Có chăng chỉ là tắm sông lúc nhỏ. Lớn lên rồi, việc sinh hoạt, vệ sinh em cẩn thận và khép kín vô cùng. Nay nghe anh nói tắm chung làm em khó nghĩ quá. Em thật sự thích thú khi thấy mấy anh con trai đi tiểu, hoặc cởi trần chơi thể thao. Nhưng em chỉ biết nhìn từ xa mà thôi. Sự yêu thương, lòng ham muốn vẫn âm ỉ cháy trong lòng một thầy giáo trẻ. Em hồi hộp lắm. không biết lúc đó, anh sẽ như thế nào nhỉ? Và khi em thấy tất cả của anh rồi, thì em có còn bình tĩnh nữa hai không? Hai người tắm chung, không một mảnh vải che thân liệu dòng nước ấm kia có đủ để lòng em ấm lại. Loay hoay với những ý nghĩa đó trong đầu mà đến phòng tắm lúc nào không biết. Chỉ biết, có một cánh tay kéo em vào cửa và đóng sầm cửa lại. Dòng nước ấm bắt đầu vùng vẫy trên những làn da. Một cảm giác sảng khoái lâng lâng lan tràn khắp thân thể. Ít lâu sau cơ thể em đã được tẩm đầy nước ấm và xà phòng thơm.
Bên dòng sông hiền hòa của thành phố trẻ, anh nói với em nhiều lời nói ngọt ngào.
-Anh thật hạnh phúc khi có em. Cảm ơn trời đã ban em cho anh! Anh thương em vô cùng, em có biết không?
Vừa nói anh vừa vòng tay từ phía sau ôm em và dựa đầu vào vai mà thủ thỉ. Em mắc cỡ quá chẳng biết nói gì. Chỉ biết là, em cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Em hạnh phúc khi có anh. Hạnh phúc khi anh ở bên em.
Bất chợt có chiếc lá bàng rơi làm em chợt buồn và nghĩ đến tương lai của hai chúng mình. Em tự đặt câu hỏi : liệu mọi người có chấp nhận cho cuộc tình của chúng ta, cuộc tình của hai người “đàn ông”? Liệu ba mẹ có chấp nhận và thương yêu em như là “con dâu”? Chỉ loáng thoáng nghĩ xa xôi thế thôi mà lòng em cảm thấy buồn biết chừng nào. Dường như biết được tâm trạng lo lắng của em, anh cầm tay em, hôn nhẹ và nói:
-“Cứ mặc kệ họ! Họ muốn nói sao tùy họ. Mình phải sống cho bản thân mình chứ em! Mặc dù quan hệ của chúng ta không chính thức, nhưng chẳng phải nó đang phát triển tốt đẹp lắm hay sao? Hà cớ gì em đi tìm một lời giải không đâu. Nó vô bổ lắm! Hãy sống cho thật tốt!
Nói đoạn, anh nhìn em mỉm cười. Anh cấm em không được nghĩ ngợi xa xôi đó nhe! Thôi! Giờ anh chở em về!
Trước lời nói hết sức chân thành của anh, em làm sao cưỡng lại được. Dường như từ lúc quen nhau đến giờ anh nói gì tôi cũng nghe hết. Và tôi biết rằng, con tim tôi đã hòa cùng nhịp đập với con tim của anh. Cuộc đời tôi đã dành trọn cho anh. Trên đường về, chen vào vòng quay của chiếc bánh xe là những suy nghĩ mông lung. Vòng quay của xe, vòng quay của những lo lắng bộn bề. Nhưng tôi cảm nhận được vị ngọt của tình yêu, sự thăng hoa của cuộc đời, sự lãng mạn của tuổi trẻ. Tất cả hòa quyện thành một chiếc cầu vồng lung linh sắc màu.
Đêm nay, thành phố vào xuân lấp lánh những ánh đèn. Nào là đèn Neon sáng trưng. Nào là đèn cao áp với ánh sáng vàng rơi. Bên cạnh đó còn là ánh sáng của đèn bảng hiệu, đèn chớp dây văng đủ cả sắc màu xanh đỏ tím vàng. Cái động đứng yên. Cái tĩnh cựa mình. Nhìn từ phía bên đây cầu nhìn sang cả thành phố rực rỡ ánh đèn màu. Nhìn xuống dòng sông trong mát em cảm nhận rõ sự thanh bình của thành phố này. Ánh trăng lung linh đáy nước. Ánh sáng của đèn lấp loáng trên mặt sông. Một dòng sông đầy màu sắc, dòng sông của sức sống, dòng sông của tình yêu và nỗi nhớ...
Nhớ lại lần đầu tiên em gặp anh thật là bỡ ngỡ. Là một thầy giáo mới ra trường còn chưa vững tay nghề, còn nhiều điều bỡ ngỡ. Cảm giác sợ sệt lan tỏa khắp chân tay và ánh mắt, làn môi. Và rồi, em gặp anh, cũng là một thầy giáo mới ra trường trước em một năm. Nhưng trông anh chững chạc và đàng hoàng. Ấn tượng đầu tiên là em cảm thấy thương anh vô cùng. Em thương anh không phải vì vẻ đẹp trai hòa nhoáng bên ngoài mà vì tính tình hiền hậu bên trong. Anh đi đứng khoan thai, nói năng nhỏ nhẹ. Lúc nào anh lên lớp cũng mặt những chiếc áo sọc suôn nhiều màu. Với chiếc quần tây đen, hoặc xanh. Lúc đầu em cũng chẳng dám nói chuyện nhiều với anh. Chỉ biết lên lớp dạy và đi thẳng một mạch về nhà. Nhiều người khó tính bảo rằng em lập dị, dễ tính bảo rằng em còn mắc cỡ, nhà nó đơn chiếc, người bàng quang thì quăng cho một câu “kệ nó!”. Riêng anh, anh mỉm cười và đưa mắt dõi theo.
Rồi một hôm, em đang đi thì bỗng anh gọi khẽ:
-Này Nhân! em bỏ quên hồ sơ của học sinh nè!
-Trời! Sao mình lẩm cẩm thế! Cảm ơn anh Thành nhiều lắm nhe!
-Không có gì đâu em, chuyện nhỏ mà! Hóa ra, anh em mình biết nhau hết rồi còn gì! Nhưng vì chưa có dịp nói chuyện với nhau phải không em?
-Dạ! Em mới về trường. Có gì mong anh chỉ giúp.
-Trời! Anh cũng có hơn gì em đâu. Anh về trường trước em đúng một năm thôi. Thì mình cứ làm đúng theo qui định của trường là được cứ có gì đâu em.
-Dạ! Cảm ơn anh. Em phải lên lớp đây! Chào anh nhe!
-Chào em!
Có lẽ, đó là lần đầu tiên em nói chuyện với một người trong trường lâu đến vậy. Có lẽ anh sẽ nói em là một người sắc lạnh, chẳng có tình cảm gì. Nhưng thú thật để nói được những lời nói đó là em tự tin lắm rồi, can đảm lắm rồi. Và em cảm nhận được ở anh sự thân mật, cởi mở chân tình. Người gì mà đẹp trai quá chừng, nói chuyện dễ thương quá chừng. Hình ảnh đó, lời nói đó cứ chập chờn trong từng miếng ăn giấc ngủ. Em khẽ gọi : “Anh Thành ơi!”
Tiếng trống trường báo hiệu giờ ra chơi. Còn dang dở bài một chút em cố nói cho hết. Dặn dò học sinh vài câu em ra lệnh cho các em nghỉ. Học sinh đứng dậy chào thầy. Mải lo lau bụi phấn trên tay, em không hay mình đi đụng trúng anh lúc nào không biết. Cuộc va chạm đó suýt làm anh rớt mắt kiếng.
-Em xin lỗi anh Thành! Em vô tâm quá! Có sao không vậy anh?
-Anh không sao đâu! À mà nè, em hay tin gì chưa, tết này, trường mình sắp tổ chức đi du lịch Mũi Né đó.
-Vậy hả anh? Em có hay biết gì đâu. Cảm ơn anh Thành nhiều lắm nghe!
-Vậy em có định đi không?
-Dạ chắc em không đi đâu, vì nhà em đơn chiếc lắm.
-Anh hiểu! nhưng việc đi này sẽ giúp em nhiều điều lắm đấy. Em sẽ được biết cảnh vật thiên nhiên ở miền ngoài và hiểu hơn về các thầy cô trong trường. Nếu em không đi, chắc anh cũng không đi luôn! Thôi! nhín chút thời gian đi đi nhe! đi nhe em!
-Dạ! để em về suy nghĩ....
Nhưng không ngờ chính lời nói của anh đã làm em không cưỡng lại được. Mỗi lần nghĩ đến việc không đi thì lời năn nỉ, nghẹn ngào cuả anh lại cứ ngân vang. Làm sao em cầm lòng cho đặng khi trái tim em thổn thức vì yêu anh. Thế là em đã nhận lời và đã lên xe đi du lịch cùng anh. Các thầy cô trong trường tỏ vẻ ngạc nhiên. Riêng anh, anh tỏ vẻ vui mừng. Sức khỏe của em không được tốt nên em xin phép thầy cô cho em ngồi phía trước. Qua mấy lần chóng mặt, nôn mửa, mấy lần thầy cô cười nhạo thằng thầy giáo yếu ớt thì xe cũng đã đến nơi. Ai cũng tranh nhau xuống xe để tận hưởng làn gió mới, hít thở không khí trong lành. Chỉ có anh là còn ngồi trên xe để dìu đỡ em sau những lần say xe. Một lúc sau, anh dắt em tìm chỗ nghỉ tạm để lấy lại tinh thần. Mỗi lần em nhìn anh là anh cứ xuýt xoa không cho em buông một lời cảm ơn. Dường như đó là một lời khách sáo, một câu không đáng nói. Em cúi mặt mỉm cười. Anh quay đi không nói.
Tối đó, không biết vô tình hay cố ý mà các thầy cô sắp xếp cho em ở cùng phòng với anh. Em hồi hộp lắm. Vừa mừng vừa sợ. Mừng vì mình được ở chung phòng với người mình yêu quí, sợ vì nếu anh biết em là người đồng tính thì anh sẽ nghĩ thế nào? Liệu anh có chấp nhận em không? Thế là lòng dặn lòng kìm chế cảm xúc. Vả chăng thì em cũng chỉ giấu ở trong lòng. Nghĩ vậy nên thôi. Bất chợt có tiếng động từ phía cửa phòng. Một lời nói vang lên:
-Em đỡ chưa? Anh có mua cháo về rồi nè, em ăn đi cho nóng!
Vừa mở mắt đã thấy bóng dáng anh. Một khuôn mặt điển trai cùng lời nói dịu êm. Với tất cả những rung động đó làm sao con tim em không thổn thức bồi hồi? Làm sao em không hết bệnh cho được? Em chẳng biết nói gì chỉ biết mỉm cười và ăn từng ngụm cháo anh đưa. Chẳng mấy chốc em lấy lại được tinh thần. Sự choáng váng, mệt mỏi dường như tan biến. Em buông một câu trả lời yếu ớt:
-Cảm ơn anh đã tận tình chăm sóc cho em! Nói thật, em đi xa dở lắm. Đã vậy, em còn làm phiền anh cùng các thầy cô trong trường phải bận tâm cho em. Em lấy làm ngại lắm.
-Em nói gì kì vậy? Cùng là giáo viên với nhau, anh phải có nhiệm vụ lo cho em chứ! Làm gì có chuyện ơn nghĩa ở đây. Đúng ra, anh mới là người có lỗi. Biết em đi xa không được mà vẫn cứ bắt ép em đi. Thật tình anh hồ đồ quá! Nông nỗi quá! Thấy em bệnh, người xanh xao mà anh cảm thấy đau lòng. Giờ nghĩ lại anh lấy làm hối hận.
-Kìa anh! Sao anh lại nói như vậy? Em hiểu anh mà! Thôi! Em cũng đỡ bệnh rồi. Em đi rửa mặt và tắm đây. Anh cũng nên đi tắm đi. Cứ mải lo cho em mà người mồ hôi nhễ nhại hết rồi!
-Thôi! Hai anh em mình cùng tắm nha! Em còn bệnh, phải tắm nước ấm. Với lại, anh đã pha sẵn nước ấm rồi. Tắm chung, lỡ có chuyện gì anh còn lo lắng cho em nữa chứ. Chúng ta đều là đàn ông, con trai có gì đâu mà ngại. Mình tắm chung nha!
Trước sự phân tích “hợp tình hợp lí đó của anh” em không thể nào từ chối được. Thế rồi, em cũng vào tắm chung với anh. Thật tình, từ nhỏ đến lớn, em chưa từng tắm chung phòng với một người con trai. Có chăng chỉ là tắm sông lúc nhỏ. Lớn lên rồi, việc sinh hoạt, vệ sinh em cẩn thận và khép kín vô cùng. Nay nghe anh nói tắm chung làm em khó nghĩ quá. Em thật sự thích thú khi thấy mấy anh con trai đi tiểu, hoặc cởi trần chơi thể thao. Nhưng em chỉ biết nhìn từ xa mà thôi. Sự yêu thương, lòng ham muốn vẫn âm ỉ cháy trong lòng một thầy giáo trẻ. Em hồi hộp lắm. không biết lúc đó, anh sẽ như thế nào nhỉ? Và khi em thấy tất cả của anh rồi, thì em có còn bình tĩnh nữa hai không? Hai người tắm chung, không một mảnh vải che thân liệu dòng nước ấm kia có đủ để lòng em ấm lại. Loay hoay với những ý nghĩa đó trong đầu mà đến phòng tắm lúc nào không biết. Chỉ biết, có một cánh tay kéo em vào cửa và đóng sầm cửa lại. Dòng nước ấm bắt đầu vùng vẫy trên những làn da. Một cảm giác sảng khoái lâng lâng lan tràn khắp thân thể. Ít lâu sau cơ thể em đã được tẩm đầy nước ấm và xà phòng thơm.
Tue Sep 01 2015, 00:25 by nahj19
» Nội quy Box kết bạn - giao lưu!
Fri Jan 24 2014, 20:25 by 21_bongdem
» Top Tìm Bot Đồng Nai Tp HCM Tâm Sự
Thu Jan 02 2014, 16:23 by conmeo.bodo
» tìm gay nha trang
Tue Nov 26 2013, 20:24 by tinhyeu7917
» BI AN NHA TRANG
Wed Nov 13 2013, 08:24 by tinhyeu7917
» Làm quen và nhờ sự giúp đỡ
Wed Aug 07 2013, 16:35 by hung99
» Tim gay handsome ở ghép cùng gay handsome Gần Đầm Sen : Khu dân cư cao cấp. An ninh tuyệt đối
Tue Jan 08 2013, 19:19 by galangthang
» Hà Nội cm cái nhẩy!!!!!!!!!!!!!!
Thu Jan 03 2013, 08:53 by juniorlee
» tìm bạn gái quan hệ
Sun Nov 25 2012, 21:00 by Phamdinhtai