Tình Yêu Con Trai



Join the forum, it's quick and easy

Tình Yêu Con Trai

Tình Yêu Con Trai

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu... ngày tháng mới yêu thật vui biết bao nhiêu!!!

Latest topics

» Em xin chào cả nhà , e mới vào page
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeTue Sep 01 2015, 00:25 by nahj19

» Nội quy Box kết bạn - giao lưu!
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeFri Jan 24 2014, 20:25 by 21_bongdem

» Top Tìm Bot Đồng Nai Tp HCM Tâm Sự
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeThu Jan 02 2014, 16:23 by conmeo.bodo

» tìm gay nha trang
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeTue Nov 26 2013, 20:24 by tinhyeu7917

» BI AN NHA TRANG
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeWed Nov 13 2013, 08:24 by tinhyeu7917

» Làm quen và nhờ sự giúp đỡ
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeWed Aug 07 2013, 16:35 by hung99

» Tim gay handsome ở ghép cùng gay handsome Gần Đầm Sen : Khu dân cư cao cấp. An ninh tuyệt đối
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeTue Jan 08 2013, 19:19 by galangthang

» Hà Nội cm cái nhẩy!!!!!!!!!!!!!!
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeThu Jan 03 2013, 08:53 by juniorlee

» tìm bạn gái quan hệ
Hộp bút chì màu I_icon_minitimeSun Nov 25 2012, 21:00 by Phamdinhtai

Thống Kê

Hiện có 12 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 12 Khách viếng thăm

Không


[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 43 người, vào ngày Sat Dec 16 2023, 09:57


4 posters

    Hộp bút chì màu

    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Hộp bút chì màu Empty Hộp bút chì màu

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sat May 23 2009, 20:13

    Hộp Bút Chì Màu


    Hộp bút chì màu Fic01



    Nếu được làm một màu trong hộp bút chì, bạn sẽ là màu gì?
    Tôi sẽ là màu vàng của cát để được sóng biển ngày đêm vỗ về.
    Nếu không là màu vàng?
    Tôi sẽ là màu xanh của lá để được gió mãi mãi lay cây.
    Nếu không là màu xanh lá?
    Tôi sẽ là màu trắng ấm áp như mây, để cho lưng bạn tựa vào êm ái.
    Nếu cũng không là màu trắng?
    Tôi sẽ nguyện làm màu xanh lơ để dù đi đâu bạn cũng dưới bầu trời cho tôi thỏa thích ngắm nhìn.
    Và nếu có thể được,
    Xin cho tôi làm hộp bút chì màu, để suốt đời này tô điểm cuộc sống cho riêng bạn mà thôi...


    -------------


    Biển xanh thẳm. Sóng yên bình. Bầu trời trong biếc trong trùm rộng đến bao la. Gió nhẹ mà nặng vị mặn mòi. Và... nắng còn sớm thật dịu dàng xoa mặt đại dương.

    Con tàu đánh cá nhẹ nhàng rẽ sóng, xa dần dải đất liền có bãi cát và rặng phi lao trải dài thân thuộc. Hải tìm đến góc riêng của nó ở trên tàu. Nó ngồi tựa lưng vào thành gỗ bên ngoài buồng lái, hướng về phía mũi tàu, phía biển-trời gặp nhau. Mặt trời giờ này đã lên cao, những người khác bắt đầu râm ran trò chuyện ở mạn sau. Tiếng nói cười xen lẫn trong tiếng máy dầu bình bịch đều đặn. Như thường lệ, nó mở cái cặp da nhỏ màu đen đã hơi cũ bạc vì phong muối, nâng niu lấy ra một cái hộp giấy dẹt còn mới tinh đẹp đẽ và một tờ giấy được gập cẩn thận làm tư. Nó tựa lưng nằm dài, cầm hai vật đó tựa lên ngực, ngắm nhìn chúng thiết tha. Hai vật ấy nẳm trong hành trang ra khơi của nó đã gần một năm nay – hai vật ấy đã từng thuộc về cùng một người...

    ...

    Ba năm trước.

    Phương cũng bằng tuổi Hải, cũng sinh ra và lớn lên ở cái nơi mà chỉ có nắng vàng, có biển xanh, cát trắng, có hàng phi lao rì rào gió gọi và tiếng nói cười. Nhưng nó với Hải khác nhau cứ như cây bút chì đen và trắng trong cùng một hộp bút chì màu! Thì thế, một đứa khỏe mạnh, lanh lợi, cao lớn, sức vai rộng rãi bao nhiêu thì đứa kia trầm tĩnh, bé nhỏ và hiền lành bấy nhiêu. Mỗi khi mà Hải cùng bọn con trai đá bóng, thả diều, chạy nhảy... trên bãi biển thì chắc hẳn cũng có mặt Phương, đang ngồi dưới gốc phi lao cổ thụ nào đó với bảng giấy vẽ cùng những cây bút chì màu. Mười sáu năm cùng hít thở chung vị mặn nhưng hai đứa chưa từng một lần thực sự giáp mặt thì cũng là chuyện dễ hiểu!

    Lần đầu cho chuyện đó là một buổi chiều hoàng hôn lộng lẫy - nơi một trận bóng trên bãi biển vừa kết thúc.

    _ “Đội bên đó có anh Hải thì đương nhiên thắng rồi!” Một thằng bé phụng phịu trề môi.
    _ “Haha...” Thằng Hải cười đắc ý, nó cởi phăng cái áo đang mặc phơi ra nước da màu mật, và cầm xoáy vòng vòng trên không, cho cái áo cuốn lên tay. “Này tụi bây, thấy ai kia không?” Nó chỉ cái tay đó về phía rặng phi lao.
    _ “Phương ‘bốn mắt’ ý hả?”
    _ “Còn ai vào đấy nữa!”
    _ “Ê, tao có ý này!” Mắt nó sáng lên tinh nghịch, khoác vai cả bọn vào thì thầm như một đội bóng hội ý trước khi thi đấu.
    _ “Hiểu không? Tao muốn coi thằng đó có biết bơi hay không nào!”

    Cả bọn nhao nhao nói cười đập tay tán đồng. Rồi vài đứa lảng ra, tiến gần về phía cậu con trai đeo kính vẫn đang dán mắt vào giấy vẽ.

    _ “Êy ‘bốn mắt’, làm gì vậy?” Một đứa reo lên.

    Nghe tiếng, Phương mới nhận ra sự có mặt của bốn, năm thằng con trai đã vây quanh mình. Chúng đang nhìn chòng chọc vào nó, nụ cười đầy ẩn ý. Nó khép tấm bảng giấy vẽ vào người, nhìn quanh hơi cảnh giác.

    _ “Xuống bơi cùng bọn tao đi nào!” Thằng lớn nhất trong mấy đứa nói.
    _ “... Tớ đang vẽ mà...” Nó trả lời yếu ớt, nhưng không hề tỏ ra sợ sệt.
    _ “Vẽ gì thế? Cho tụi tao xem nào!”
    _ “...” Nó liếc nhìn bức tranh của mình, hơi lúng túng, nó cầm ôm kín vào bụng và lùi về gần gốc cây thủ thế.
    _ “Sao mày khó vậy? Không chơi cùng tụi tao, không xuống bơi, mà cũng không cho tụi tao xem tranh là sao?”
    _ “Tớ... có vẽ gì đâu...”
    _ “Tụi bây, LÀM!” Thằng đó hất cằm hô hiệu lệnh cho cả bọn. Hai đứa nhỏ nhặt lấy hộp bút chì màu trên cát chạy biến. Hai đứa khác và thằng cầm đầu lao vào Phương. Một trận giằng co quyết liệt không hề cân sức. Phương ôm ghì bức vẽ vào bụng, ngồi gập xuống cát cong như con tôm, mắt nhắm nghiền. Có vẻ như nó sẵn sàng chịu đựng bị thọc, bị thụi, bị giựt vào lưng, vào cánh tay, vào đầu... hay bất cứ điều gì xảy ra miễn sao bảo vệ được bức vẽ tới cùng. Nhưng rút cuộc, một đứa bé nhỏ cũng không thế chống cự lại nỗ lực của ba thằng con trai đi biển khỏe mạnh. Chúng nó giật lấy bức vẽ, túm lại trên tay, cuốn chạy ra biển.

    _ “Ê ‘bốn mắt’, mày ra thi bơi với tao thì tao sẽ trả lại.” Thằng Hải đón bức vẽ từ tay đồng bọn, nó giơ cao, phe phẩy tờ giấy đã bị túm cuộn lại và gọi Phương. Nói dứt lời, nó cùng cả bọn chạy xuống nước.

    Phương chạy tới. Đôi bàn chân trần của nó cảm nhận được hơi nóng của cát trắng đã được mặt trời rang khô. Rồi đôi bàn chân bỗng thấy mịn màng, không còn nóng bỏng, không còn khó bước đi vì nền cát ướt, rồi thì nó cảm nhận được sóng nước mát mẻ xoa dịu chập chừng. Nó đang đứng ở mép nước, sóng lăn tăn từng đợt, từng đợt làm ướt đến lưng chừng mắt cá chân.

    _ “Lại đây, lại đây đi ‘bốn mắt’! Nhanh lên nào, cởi áo ra đi, bơi thi với tao...” Hải cười toe, nó cùng cả bọn thấy vui lắm, thú vị lắm, vì trò đùa này không ngờ lại hiệu quả đến thế. Hải vẫn giơ cao tờ giấy trên tay, nó nhăm nhăm chờ đợi Phương lao ra cướp trên tay nó. Nó cứ lùi dần, lùi dần ra xa hơn như để dụ mồi, lúc này nước đã gần ngang rốn.

    Mặt trời nép dần phía sau hàng phi lao chạy dài bờ cát. Chùm chùm ánh nắng màu hồng cháy không còn nóng bỏng, rọi nhạt từ sau lưng Phương. Nó đứng đó, chết trân. Nó không tin mà vẫn phải tin người đó chính là kẻ đầu têu ra trò đùa ác quái này. Nó nhìn thấy vài cây bút chì màu ngắn ngủn vương vãi trên bờ cát, vài cây nằm dưới mép nước trước mặt, và một số buông mặc số phận cho sóng biển xô ra đẩy vào. Nó nhìn bức vẽ bị cuộn lại trên tay một thằng con trai tóc đen ướt đẫm, khuôn mặt khôi ngô, đẹp đẽ, mắt sáng rực niềm vui và ánh hoàng hôn phản chiếu. Nhưng nó không hề làm cái điều mà Hải chờ đợi, chỉ đứng đó thôi, chỉ đứng đó mà nhìn thôi...

    Bọn con trai đứng sau Hải chờ đợi phục kích đã chán cái cảnh thằng con trai trắng trẻo mặc áo may ô trắng tinh đứng như trời chồng, nên tản ra bơi và đùa tát nước vào mặt nhau. Duy chỉ có Hải, nó vẫn đứng yên để mặc sóng đánh vào lưng nhẹ nhàng từng đợt. Nó thôi gọi Phương, thôi giơ cao tờ giấy mà vẫy, nó cũng thôi cười. Nó thấy có gì đó rõ ràng làm nó nhụt chí. Có phải là buổi hoàng hôn? Có phải là trận bóng làm nó mệt kiệt sức? Nhưng Hải thấy trong mắt nó chỉ có hình ảnh một đôi mắt buồn sâu thẳm như đại dương, đôi mắt nâu long lanh trong sáng nhìn nó, bằng sự thất vọng vô chừng ám ảnh...

    Phương không nói một lời, nó cũng không thu nhặt những cây bút chì tội nghiệp mà nặng nề quay lưng đi khỏi.

    Hải nhìn theo mãi bóng dáng bé nhỏ ấy cho đến lúc nó biến mất trong rặng phi lao xanh ôn tồn dưới nền trời tranh tối. Nó không giải thích được tâm trạng nó lúc này... Lòng có gì đó như thể vừa mất đi, như thể nước triều rút cạn không hề để lại dấu vết... Nó nhận ra tờ giấy mà tay nó vẫn còn túm chặt... Nó giở xem: là bức vẽ một cậu con trai đang đá bóng còn chưa hoàn thành... Một con sóng nhỏ đánh vào lưng bất chợt làm nó phải giật mình...
    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Hộp bút chì màu Empty Re: Hộp bút chì màu

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sat May 23 2009, 20:13

    Hoàng hôn lộng lẫy vẫn buông xuống mỗi ngày.

    Nhưng Hải không còn thấy thằng con trai mảnh khảnh hiền lành ngồi cặm cụi vẽ từ sau hôm đó, dù cho nó luôn cố gắng đưa mắt kiếm tìm và hi vọng...

    Lần đầu tiên nó tìm đến nhà Phương, đó là vào một buổi sáng chủ nhật rảnh rỗi hiếm hoi. Ngôi nhà nhỏ bé và hơi cũ kỹ nhưng nên thơ hòa mình trên nền cát như mọi ngôi nhà khác trong cái làng chài này. Có điều nó được một bàn tay ai đó chăm chút cẩn thận hơn: có hàng rào tre thấp lè tè nhưng được buộc nối chắc chắn xen kẽ những bụi dứa dại to lầm lì, trên giếng nước xi măng có giậu mướp hương leo xanh tốt gọn gàng. Ánh nắng vàng nhạt vô tư đùa nghịch bởi vì gió đung đưa tán phi lao và nước bể lung linh phản chiếu lên lá mướp. Hải thấy mất đi sự tự tin khi nhận ra một hình dáng quen mà lạ.

    Cậu con trai ngồi trên thềm nhà, lưng nó quay ra cổng nơi Hải đứng. Nó chăm chú vào bảng giấy vẽ tựa lên đùi, tay đưa bút dọc ngang trên giấy, chốc chốc ngừng lại nhòm cái tượng thạch cao trắng đặt ở một góc thềm. Nó chưa hề hay biết...

    _ “... Đang... vẽ à?” Thằng con trai ngập ngừng đứng ở cổng không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.

    Phương quay ra tròn mắt nhìn một hồi lâu. Mặt nó không có gì thật thà hơn sự ngạc nhiên quá đỗi.

    _ “... Hải? Có... có việc gì à?” Nó buông bảng giấy vẽ qua một bên, ngồi quỳ gối trên thềm hướng ra cổng.
    _ “Ơ... tôi...” Có điều gì trên khuôn mặt trong sáng và ngây thơ của Phương làm nó thực sự bối rối.

    Hải tiến lại bên thềm ngôi nhà ngói đã phủ xác rêu đen kịt, nó rút cánh tay dấu sau lưng cầm một cái gói nilon nhỏ đặt lên sàn, bên cạnh Phương. Nó nhìn Phương như thể đã chuẩn bị tâm lý cho một sự trách móc thù hằn trút lên. Nhưng nó chợt nhận ra, dường như Phương không bao giờ làm những điều nó nghĩ. Cậu con trai đưa ‘bốn mắt’ dõi theo từ cái gói nhỏ cho tới Hải mà không nói gì. Ánh mắt hai đứa gặp nhau.

    _ “Tôi... tôi xin lỗi...” Hải nói ấp úng. “... Lại... lại ra bờ biển vẽ nhé!” Rồi nó đứng im chờ đợi.

    Phương mở cái gói: bức vẽ của nó đã được làm phẳng và cuộn chun lại, những cây bút chì màu ngắn ngủn của nó với một hộp bút chì màu mới tinh đặt ở dưới cùng.

    _ “Cái này... không phải của tớ.” Nó cầm cái hộp dẹt đẹp đẽ có mùi gỗ mới thơm nồng, ngạc nhiên nhìn Hải.
    _ “Tôi đã không tìm đủ được mười hai cây bút ở biển... Xin... xin lỗi.” Nói nghiêm trang một cách lạ lùng. “Tôi... về đây! ... Chào!” Nó đưa tay gãi gãi đầu rồi chạy thẳng, bỏ lại Phương còn chưa hiểu hết chuyện gì mới xảy ra. Sân nhà trống trơn chỉ còn những vệt nắng tung tăng nhảy múa – như là niềm vui trong lòng nó lúc này...

    _ “Hê, ‘bốn mắt’ kìa! Kéo nó xuống đây bơi đi tụi bây!” Một thằng trong bọn con trai đang ngụp lặn hét lên.
    _ “Hay đó, hôm nay tụi mình phải dùng bạo lực!”
    _ “Thôi đi tụi bây, để nó vẽ... Ah, ý tao là... chơi với nó chán lắm, mặc nó đi!” Thằng Hải gạt đi cái ý tưởng mà nó đã từng nghĩ ra. Nhìn về phía rặng phi lao, hình như nó thấy người đó mỉm cười khi nhận ra nó trong đám con trai...

    _ “Sao... không dùng bút chì mới?”

    Phương ngước nhìn thì thấy Hải đã đang đứng trước mặt nó rồi: một thằng con trai ướt đẫm, cởi trần vắt áo lên vai và đầy sức sống. Thấy bối rối mà không phải vì bất ngờ, nó liền cúp mắt lại với cái bảng vẽ đặt tựa lên đùi.

    _ “Ah... bút này vẫn dùng tốt. Tớ muốn để dành hộp bút chì đó khi luyện thi đại học...”
    _ “Thi đại học?” Hải hỏi, nó tìm đến một gốc phi lao sần sùi bên cạnh.
    _ “Uh, mình sẽ gắng thi vào đại học mỹ thuật. Mà, sao Hải không đi học tiếp?”
    _ “Cũng muốn lắm, nhưng ba nói học hết cấp hai là đủ. Ba muốn tôi sau này sẽ là thuyền trưởng thay ông!” Nó ngồi tựa lưng vào gốc cây, duỗi dài chân trên cát và chui đầu vào cái áo.
    _ “Uh, mình cũng thích đi biển lắm, chỉ là...” Nó liếc nhìn Hải, và bỏ lửng câu nói.

    Hải vòng hai tay ôm phía sau đầu ngả người vào gốc cây, nhìn xa xăm ra biển. Gió lặng chỉ làm những con sóng yếu đuổi lăn tăn nên biển trông như một cái hồ vĩ đại. Mặt nước thong dong ngăn nhau bởi những mảng màu khác biệt xen kẽ. Nó đưa mắt qua Phương - thằng con trai kỳ lạ vẫn đang tiếp tục cặm cụi với bức vẽ. Hải nhận ra tờ giấy đó là bản sao của khung cảnh biển trời buổi hoàng hôn mà nó vừa ngước nhìn.

    _ “... Vẽ đẹp lắm!”
    _ “Ơ... uh...” Phương cười hiền gãi đầu gãi tai.
    _ “Sao... chỉ vẽ bút chì? Ý tôi là... tôi thấy còn có cả bút sáp, màu nước... ở cửa hàng trên thị trấn hồi hôm?” Hải hỏi, nó không sao tìm được từ xưng hô thích hợp cho người đối diện.
    _ “Tại tớ thích bút chì nhất. Nó... nó kỳ diệu lắm!” Phương đang dùng bút chì màu xám tô bụng cho những dải mây trắng trên nền trời xanh lơ và cam chuyển hồng.
    _ “Sao cơ?”
    _ “Tớ vẽ bằng bút chì đen, nếu sai có thể tẩy đi vẽ lại bất cứ khi nào...”

    _ “Còn với bút chì màu, có thể tô chồng lên nhau nhiều màu để có một màu chưa từng có. Vì chúng trong suốt mà...” Nó cười tươi, mắt sáng long lanh đầy đam mê.

    Phương quay qua nhìn Hải, nhận ra người đó đã thiếp ngủ từ khi nào. Nó mỉm cười hiền lành hạnh phúc và lấy ra một tờ giấy trắng khác, cây bút chì ngắn trên tay phác nhanh lên mặt giấy một khuôn mặt thiên thần...

    Nếu được làm một màu trong hộp bút chì, bạn sẽ là màu gì?
    Tôi sẽ là màu vàng của cát để được sóng biển ngày đêm vỗ về.
    Nếu không là màu vàng?
    Tôi sẽ là màu xanh của lá để được gió mãi mãi lay cây.
    Nếu không là màu xanh lá?
    Tôi sẽ là màu trắng ấm áp như mây, để cho lưng bạn tựa vào êm ái.
    Nếu cũng không là màu trắng?
    Tôi sẽ nguyện làm màu xanh lơ để dù đi đâu, bạn cũng dưới bầu trời cho tôi thỏa thích ngắm nhìn.
    Và nếu có thể được,
    Xin cho tôi làm hộp bút chì màu, để suốt đời này tô điểm cuộc sống cho riêng bạn mà thôi...

    ...

    Mùa bão năm ấy đến sớm. Hải nhớ rõ đó là thử thách đầu tiên trong đời đi biển của mình.

    Biển ngày thường yên bình và hiền hòa bao nhiêu, thì cũng trở nên dữ dội, tàn bạo trong bão bấy nhiêu. Nó đã từng nghe nói về bão biển, rằng những cơn bão tung hoành nhất trong đất liền cũng chỉ là giai đoạn kiệt sức của bão biển mà thôi! Đúng thế. Màn trời tối sầm mưa như trút. Sóng từng cuộn xô từ tứ phía như những cái ngoặm muốn nuốt chửng con tàu vào lòng biển sâu. Tàu chao đảo gần như buông xuôi số phận cho biển sóng. Hải và ba nó đã gắng hết sức cầm lái giữ thăng bằng cho tàu, bằng kinh nghiệm đi biển hàng chục năm và bằng sức trẻ. Màn mưa trắng xóa che kín hoàn toàn tầm nhìn... Trong sự mịt mù đó, Hải nghĩ nó nhìn thấy những cây bút chì màu bị sóng đưa đẩy... và người chủ nhân...

    _ “Đoàn thuyền trở về cả làng ơiiii...” Những người phụ nữ có chồng con đi biển sốt sắng chạy khắp con đường chính của làng để loan báo. Nhà Phương không có ai đi biển, nhưng nó lao vút theo đoàn người.

    Hải thở phào nhẹ nhõm khi bãi biển quen thuộc có hàng phi lao hiện ra trong tầm mắt, rồi nó thấy bà con dân làng vẫy tay đón chào... Tàu cập gần bờ cát. Nó nhảy xuống nước, xà vào đón vòng tay của mẹ mà ôm chặt, để cằm bà ghì trên bờ vai. Mùi của mẹ, hương muối và cảm giác ấm áp dịu dàng trong lòng... Còn thiếu điều gì ư? Nó đưa mắt nhìn quanh... người đó sáng lên giữa mọi người, cũng đang nhìn nó, bằng nụ cười bình an và lặng lẽ. Nó tươi cười đáp lại.

    _ “Tớ đã rất sợ Hải... không trở về. Cơn bão dữ dội quá...”
    _ “Đời nào!” Nó nhìn Phương, đoán được thằng con trai đang sóng bước đã làm gì với đôi mắt của mình.

    _ “Nếu lần sau, giả dụ tôi không trở về được... thì tôi sẽ nhường... Phương thắng trong cuộc thi bơi, chịu không?” Nó không biết sao mình lại nói thế. Chỉ là vì mắt của Phương ửng đỏ hay sao...
    _ “Đời nào!” Thằng Phương cười khì nhại lại, lần đầu tiên nó nghe người đó gọi tên mình. Nếu có giấy bút ở đây, nó cảm thấy có thể vẽ được một bức tranh ưng ý nhất từ trước tới giờ.

    Sóng trở lại dịu êm hơi ngại ngùng xoa mát rượi bàn chân trần của hai đứa. Bầu trời còn nhiều mảng mây xám nhưng có những khoảng trống làm ánh sáng trắng lọt xuống đôi chỗ trông kỳ ảo vô cùng. Bờ cát dài chạy song song cùng hàng phi lao làm chúng muốn đi mãi không thôi. Chốc chốc thằng con trai cao lớn hơn đá nước vào thằng bạn. Sóng biển rì rào hòa chung tiếng cười...
    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Hộp bút chì màu Empty Re: Hộp bút chì màu

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sat May 23 2009, 20:14

    Bạn hỏi,

    Vì đâu trời cao ngút ngàn

    Vì đâu biển rộng bao la
    Vì đâu nắng xôn xao quyến rũ...

    Bạn hỏi,

    Vì sao tô muống biển tím biếc
    Vì sao rặng phi lao vẽ xanh yên lành
    Vì sao bờ cát lại tinh khiết trắng phau...

    Sự thật ư,

    Chẳng vì đâu nếu không có bạn,
    Bởi vì bạn nên chúng đẹp tuyệt trần!

    ...

    _ “Ngày mai Phương đi à?”
    _ “Uh, thứ hai là ngày tớ nhập học rồi.”
    _ “Sớm mai tôi cũng đi biển.”
    _ “Vậy... tớ sẽ tiễn Hải nhé...”
    _ “Uh... Đêm nay nhiều sao quá!”

    Phương ngắm nhìn bầu trời đêm quê hương có muôn vàn vì sao lấp lánh. Ngày mai thôi, nó sẽ bước đi bước đầu tiên để thực hiện mơ ước trở thành một họa sỹ vẽ đại dương. Điều đó cũng có nghĩa là nó sẽ phải xa quê hương yêu dấu, và xa... Nó quay qua nhìn Hải, thằng con trai đang khoanh hai tay ôm đầu tựa vào gốc cây phi lao, bị bầu trời đêm treo cao đôi mắt. Uh, nó nhớ như in hai năm trước, dưới cái gốc cây đó, mới buổi hoàng hôn hồi nào mà tưởng như chỉ là ngày hôm qua... Phương cũng tựa lưng vào một gốc phi lao sần sùi... Màn sao dần bị thay bằng màu xanh sáng...

    _ “Thế, học thật giỏi nhé!”
    _ “Uh, Hải cũng mạnh giỏi nha!”
    _ “Thôi, tôi phải đi rồi...”

    _ “À, cái này... Hải cầm lấy!”
    _ “Cái gì thế?”
    _ “Không. Lên tàu hẵng xem...”

    Máy dầu bình bịch đẩy con tàu ra khơi. Trên bờ cát mọi người đã ra về cả, chỉ còn mỗi thằng Phương, ánh mắt nó thật khó tả, hình dáng nó thật nhỏ bé giữa biển trời mênh mông...

    Tàu rẽ sóng nhanh hơn. Hải tìm đến góc riêng của nó ở trên tàu, nó giở cái cặp da nhỏ màu đen của Phương: Là một hộp bút chì màu mới, vẫn là hộp bút chì màu đó. Và một tờ giấy được gập làm bốn. Có nét chữ nhỏ giản dị viết trên mặt giấy trắng:

    Bút chì đen cho ta khả năng vẽ nên bất cứ sự vật hiện hữu nào và có thể sửa sai mọi lúc chỉ bằng một viên tẩy nhỏ. Ta có thể mắc nhiều sai lầm trong cuộc sống, nhưng hãy tin rằng ta vẫn luôn còn cơ hội để làm lại từ đầu.

    Bút chì màu cho ta khả năng chồng lên vô số lớp màu để có những màu chưa từng có. Có thể bạn thấy những cây bút chì màu đơn giản đến thật buồn tẻ. Nhưng đến một lúc bạn sẽ thấy chúng có thể tạo nên một bức tranh tuyệt vời. Đừng coi thường những điều giản dị chân thành, nó có thể làm cuộc sống này trở nên đầy sắc màu ý nghĩa.

    Thân tặng bạn, Thành Hải.

    Huy Phương.

    Hải bỏ lại hộp bút chì và bức tranh vẽ một đứa con trai đẹp vô cùng đang ngủ thiếp dưới gốc phi lao, nó lao về phía đuôi tàu và không ngần ngại nhảy ào xuống biển. Nó bơi, bơi nhanh hết sức có thể. Nước biển mặn làm mắt nó nhòe đi và cay xè... không là gì... tất cả mọi tế bào trong người nó đều đang hướng về phía bờ cát có hàng phi lao... còn xa lắm, không biết có còn kịp chăng... nhưng nó thấy mình mạnh mẽ hơn hết bao giờ... sức mạnh không nằm trong cơ bắp... mà lần này xuất phát từ trái tim... Nó phải gặp Phương, nó phải nói rằng... nó đã nhận ra...

    Nếu bạn là bút chì màu,
    Hãy để tôi làm giấy, để nhận sắc màu bạn điểm tô

    Nếu bạn là bút chì màu,
    Hãy để tôi làm giấy, để ai cũng thấy bạn đẹp vô cùng

    Nếu bạn là bút chì màu,
    Hãy để tôi làm giấy, đơn giản vì chúng là một đôi

    Dù cho tôi muộn hôm nay,
    Nhưng cuộc đời này tôi sẽ không hề trễ
    Vì đơn giản... giấy và bút là một đôi không thể tách rời!

    ...

    Con tàu xuôi theo sóng trở về cái nơi đang chờ đợi với khoang nặng cá tôm óng ánh vảy bạc. Một chuyến đi thuận buồm xuôi gió, nếp tẻ đầy bồ. Hải ngồi ở chỗ quen thuộc của nó ở mũi tàu, nó nghiềm ngẫm bức tranh, không, là một tác phẩm thực sự. Những cây bút chì mộc mạc có thể làm được điều kỳ diệu đến thế ư?

    Bờ cát dài với hàng phi lao tiến lại thật gần. Nhiều người đang vẫy tay đón nó, và nó nhận ra trong đó có một người sáng lên giữa mọi người...

    ---hết---
    avatar
    KKK


    Tổng số bài gửi : 10
    Join date : 27/04/2009

    Hộp bút chì màu Empty Re: Hộp bút chì màu

    Bài gửi by KKK Fri Jul 03 2009, 09:26

    hay
    avatar
    quang


    Tổng số bài gửi : 2
    Join date : 13/12/2009

    Hộp bút chì màu Empty Re: Hộp bút chì màu

    Bài gửi by quang Thu Jan 21 2010, 20:18

    trui hay qua troi!
    boy19_Gjalaj
    boy19_Gjalaj


    Tổng số bài gửi : 22
    Join date : 21/10/2009
    Age : 33
    Đến từ : gia lai

    Hộp bút chì màu Empty Re: Hộp bút chì màu

    Bài gửi by boy19_Gjalaj Mon Jan 25 2010, 14:20

    Hjx.lãng xẹt ak

    Sponsored content


    Hộp bút chì màu Empty Re: Hộp bút chì màu

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Fri Apr 26 2024, 20:52